Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 148 : Việt Tây công chúa

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


Thời tiết kinh đô vào tháng năm đã bắt đầu trở nên khô nóng. Vì thế trong vòng hai năm trở lại đây, các vùng ngoại ô xuất hiện rất nhiều đình đài lầu các, nhiều vị quý nhân quan to đều xây ình một biệt viện để nghỉ dưỡng. Nơi này bỗng dưng hình thành khu hào viên, quy tụ nhiều người xa hoa quyền quý. Trong đó nổi bật nhất là biệt viện Trường An Trì của Vĩnh Ninh công chúa. Đó là một khuôn viên có hồ lớn đi kèm, phạm vi kéo dài hai mươi lí, tường được thiết kế sóng lượn như đang ở biển giúp cho cảnh thiên nhiên gần đó thêm hài hòa. Khu vườn bên trong càng kỳ diệu với đủ loại cây trồng quý hiếm làm người ta phải than thở.



Vĩnh Ninh công chúa mời riêng Cửu công chúa và Lí Vị Ương đến tham quan khu vườn vừa kiến tạo bên trong tòa nhà của nàng. Sở dĩ Lí Vị Ương cũng được mời vì nàng là nghĩa nữ của thái hậu, đồng thời là nhân vật nổi bật nhất tại kinh đô hiện nay, cho nên ngay cả Vĩnh Ninh công chúa cũng muốn làm thân với nàng.



Nói thật, được thái hậu nhận làm nghĩa nữ khiến Lí Vị Ương phát hoảng. Nàng không ngờ chỉ bằng vài câu nói của mình lại vô tình tạo ra kết quả như vậy.



"Vậy nên về sau, xét theo bối phận thì ngươi là cô cô của ta." Cửu công chúa sắc mặt cổ quái, phá vỡ không khí yên lặng.



Mặc dù Vĩnh Ninh công chúa tính tình nghiêm túc nhưng lúc này cũng không kìm được nở nụ cười, điều này làm gương mặt có vẻ khô gầy của nàng trở nên sinh động hơn rất nhiều: "Đúng vậy, Vị Ương, bối phận của người giờ vượt xa chúng ta. Hiện giờ, ngươi là muội muội của phụ hoàng."



Cho đến giờ Lí Vị Ương vẫn cảm thấy đó là một chuyện vớ vẩn. Nhưng nàng cũng hiểu rõ nguyên nhân thái hậu muốn làm vậy. Thân phận nàng thay đổi, bối phận thành khác biệt sẽ ngăn cản tình cảm của Thác Bạt Ngọc. Dù hắn cuồng vọng không coi ai ra gì, dù thích nàng bao nhiêu thì cũng không thể phá tan bức tường quan hệ cô cháu. Do đó, có thể nói là thái hậu đã thành công đoạn tuyệt nguy cơ hôn sự sẽ xảy ra, nhưng Lí Vị Ương lại thấy lúc đó trong nháy mắt khuôn mặt của Thác Bạt Ngọc đã xảy ra biến hóa lớn. Vẻ mặt của hắn trở nên âm lãnh... Đây là biểu cảm mà nàng chưa từng thấy trên gương mặt hắn.



"Vị Ương, ngươi biết không, Thất ca đang rất tức giận đó. Mấy ngày gần đây không chịu tiến cung, thậm chí thái hậu tuyên triệu cũng đều cáo ốm không đến. Ta chưa từng thấy huynh ấy cư xử như thế bao giờ cả." Cửu công chúa nhẹ giọng nói.



Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Thất điện hạ sẽ nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo thôi." Nàng nhìn thoáng qua cảnh trí trong khu vườn, hơi gật đầu. Toàn bộ đình đài, thuỷ tạ đều được trang trí đẹp mắt, trồng vô số danh hoa dị thảo. Có Kim Tùng, cây Rừng, hoa Hải Đường Chu Sơn, Nguyệt Quế, Dương Mai... thậm chí còn có cả Thủy Sam của Đức Châu, Đỗ Quyên vùng Kim Châu, Đậu Đỏ, Sơn Anh... Để sưu tập được tất cả chỗ này chắc chắn đã mất rất nhiều công sức.



Tay Cửu công chúa dừng ở một gốc cây Hải Đường, tán thưởng nói: "Không thể không thừa nhận, tam ca đúng là có bản lĩnh, có thể hoàn thành nhiệm vụ mà phụ hoàng giao cho để kiến tạo được khu vườn xinh đẹp như vậy. Hắn biết sở thích của hoàng tỷ, còn không ngại xa xôi vạn dặm mang được nhiều loại kì trân dị bảo về thế này."



Lí Vị Ương cười nói: "Đúng vậy, Tam hoàng tử thật có lòng." Thực tế, Thác Bạt Chân luôn biết cách làm người khác vui vẻ, hạnh phúc. Chỉ cần hắn muốn thì có thể khiến ngươi có cảm giác được sủng ái lên tận trời, nhưng nếu gặp lúc hắn không vui thì lại có thể đưa ngươi xuống địa ngục. Hắn luôn muốn mượn sức của Vĩnh Ninh công chúa, vì lúc nào trong lòng đế hậu cũng có cảm giác áy náy với Vĩnh Ninh, cho nên muốn dành tặng những thứ tốt nhất trên đời cho nàng. Lí Vị Ương thấy kế hoạch của hắn làm quá mức hoàn hảo, nàng đột nghiên nghĩ có nên nhìn hắn bằng con mắt khác không.



Trên mặt Vĩnh Ninh công chúa cũng vui vẻ: "Tam đệ xưa nay luôn làm việc rất thỏa đáng."



Ba người chậm rãi đi dạo phía trước, các nữ quan cung kính theo sau hầu hạ.



Ra khỏi khu vực cây cối thì thấy trước mặt là một cổng vòm lớn, phần chân vòm được xây đặt trong nước, dưới cầu là nước hồ xanh ngắt dập dờn trông vô cùng nhu hòa, hơn nữa khi ánh mặt trời chiếu vào lại càng thêm vẻ lung linh khiến người ta say lòng. Không ai ngờ rằng giữa hồ còn có thể kiến tạo tòa núi giả, bên trên núi non trùng điệp, phong cảnh tú lệ. Đúng lúc này, Lí Vị Ương phát hiện phía trước có một đám người đang vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp cùng đi tới từ đằng xa, nàng đột nhiên dừng bước.



Vĩnh Ninh công chúa giận tím mặt, nói: "Đây là khu Lâm Viên của ta, những kẻ đó là ai mà dám vào đây?!"



Bình thường nàng cư xử ôn hòa với Lí Vị Ương, đó là do Lí Vị Ương khá dễ mến, trầm ổn, biết nên nói điều gì làm người ta yêu thích, hơn nữa giờ lại được thái hậu ưu ái, cho nên Vĩnh Ninh mới thân thiết với nàng. Nhưng đối với những kẻ khác thì tất nhiên là không chút khách khí. Vĩnh Ninh công chúa chỉ vào phía trước nói: "Người đâu, mau đuổi mấy kẻ đó ra!"



Lí Vị Ương vừa nhìn đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng còn chưa kịp ngăn cản thì Cửu công chúa đã xung phong nhận nhiệm vụ dẫn nữ quan đi xử lý. Đứng ở bên này chỉ nghe thấy nữ quan mặc y phục màu tím nói gì đó hai ba câu mà đã bị thiếu nữ xinh đẹp kia sai người ném vào hồ. "Bùm", tiếng người rơi xuống nước làm tất cả mọi người kinh hoảng, trợn mắt há mồm.



Cửu công chúa hét một tiếng, cả người sắp bị ngã quỵ về phía sau. "Triệu Nguyệt!" Lí Vị Ương vừa gọi, Triệu Nguyệt phi thân tới, nháy mắt đã kịp thời đỡ lấy Cửu công chúa. Lí Vị Ương và Vĩnh Ninh công chúa nhanh chóng đi qua. Khi tới trên cầu, Vĩnh Ninh ra lệnh: "Còn không mau cứu người!", lập tức có một nữ quan biết bơi mau chóng nhảy xuống hồ, rất lâu sau mới cứu được nữ quan mặc y phục màu tím lên bờ.



"Ha ha ha! Nhìn nàng ta chật vật chưa kìa!" Thiếu nữ xinh đẹp xa lạ cười hì hì với hộ vệ đứng bên cạnh. Thanh âm của nàng cũng thật độc đáo, có chút biếng nhác mị hoặc, âm cuối từng chữ đều được nhấn nhá mang theo cảm giác triền miên dễ chịu.



Lí Vị Ương nhíu mày, thiếu nữ này không những tự tiện xâm nhập vườn nhà người khác, hơn nữa còn không nói một lời đã dám ném nữ quan vào hồ. Một kẻ kiêu ngạo, ngang ngược như vậy thật sự là nàng chưa hề gặp qua. Nàng cẩn thận đánh giá thiếu nữ đối diện, nhất thời hơi ngây ngẩn cả người.



Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan, lông mày tinh tế kết hợp với một đôi mắt đen nhánh vô cùng sáng lạn. Chiếc mũi cao thẳng thanh tú, hai phiến môi hồng mỏng khi cười lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Làn da cực kỳ non mịn, trơn bóng, trắng trong thuần khiết như không dính bụi bặm ưu phiền của thế gian. Cho dù không cười thì đôi má lúm đồng tiền kia cũng đủ mê người, nhan sắc chưa đến mức phong hoa tuyệt đại nhưng cũng thuộc dạng mĩ nhân bức người. Sự xuất hiện của nàng khiến cho toàn bộ mặt hồ, cảnh đẹp xung quanh như ảm đạm đi nhiều.



Nhưng điều làm Lí Vị Ương chú ý lại không phải khuôn mặt của nàng mà là đôi giày nàng ta đi. Thiếu nữ này đi một đôi giày vô cùng đặc biệt khiến người ta bị hấp dẫn. Đôi hài dùng một loại da mềm màu đỏ đặc biệt chế tạo thành, mặt trên sử dụng chỉ kim tuyến thêu hoa, giữa mỗi đóa hoa khảm một viên đá quý tỏa sáng lấp lánh. Đáng nói hơn là mũi giầy còn đính cả mấy chục viên lớn nhỏ nhỏ đủ kích cỡ, đường sóng dọc theo chiều dài đôi hài thêu cuộn nhấp nhô điểm xuyết mấy cành hoa xinh đẹp rực rỡ.



Khuôn mặt Cửu công chúa giờ phút này vô cùng giận dữ: "Ngươi thật to gan, dám ném cung nữ của ta xuống hồ, ngươi có biết ta là ai hay không?"



Thiếu nữ xinh đẹp kia lúc này vỗ vỗ cây roi trong tay, ung dung nhìn thoáng qua Cửu công chúa, trên mặt châm chọc nói: "Ngươi là ai thì liên quan gì đến ta!"



Thái độ quả là ương ngạnh, Cửu công chúa xíu nữa thì bị nàng chọc giận đến mắc nghẹn. Mà hộ vệ đứng ở một bên vừa rồi không dám đi cứu người, bởi vì bọn họ là nam tử, không dám chạm vào nữ quan bên người công chúa. Giờ nhìn công chúa bị kẻ khác quát tháo khinh thường, vội vàng rút đao tiến lên mắng: "Lớn mật! Sao ngươi dám nói chuyện với Cửu công chúa như vậy!"



Ai ngờ đâu hơn mười tên hộ vệ cao lớn của bên kia cũng lập tức rút đao ra, không yếu thế chút nào.
Lúc Lí Vị Ương lâm nạn, Mặc Nương là người duy nhất không bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn giúp nàng tìm Thác Bạt Chân cầu xin tha tội. Lí Vị Ương biết Mặc Nương làm thế là để báo ân, bởi vì trước đó nàng từng bị sườn phi của Tam hoàng tử vốn xuất thân cao quý khi dễ ngay tại trong phủ của mình, Lí Vị Ương đã giải vây giúp nàng. Nay trọng sinh lại, nhìn thấy Mặc Nương, Lí Vị Ương có thể nhớ lại rành mạch mọi thứ về nàng ta.



Lí Vị Ương cúi đầu, uống cạn chén rượu mới cảm thấy có chút ấm áp trong bầu không khí đang se lạnh. Nàng hi vọng kiếp này, Mặc Nương không bị Thác Bạt Chân nhìn trúng nữa.



Đúng lúc mọi người say mê trong màn ca múa thì nghe được An Quốc công chúa mỉm cười nói: "Thật sự là chẳng ra gì cả."



Mọi người tưởng rằng bản thân nghe lầm nên đều kinh ngạc nhìn An Quốc công chúa. Thế nhưng nàng ta lại mỉm cười, lặp lại một lần: "Thật sự là chẳng ra cái gì cả!"



Vĩnh Ninh công chúa biến sắc, nói: "An Quốc công chúa, ngươi có ý gì?!"



Ngay cả là khách quý cũng không nên nói ra lời đánh giá bất nhã như thế đối với sự tiếp đãi của chủ nhân bữa tiệc. Chính xác thì tỳ bà vốn dĩ chỉ nên dùng để độc tấu, rất ít khi có thể phối hợp cùng với nhạc khí khác chứ càng đừng nói đến là vũ đạo. Nếu cố tình ghép chúng lại với nhau một cách miễn cưỡng sẽ không thể hài hòa. Nhưng hôm nay Đàm Vân và Mặc Nương kết hợp tỳ bà và vũ đạo vô cùng nhuần nhuyễn càng tăng thêm sự hấp dẫn, không hề có chút khuyết điểm làm cho người ta được thưởng thức đến một loại nghệ thuật mang tính thẩm mỹ cao. Cho nên Vĩnh Ninh công chúa cảm thấy An Quốc công chúa đang cố ý gây sự. Nghĩ lại cũng đúng, vừa nãy hiển nhiên là nàng ta khiêu khích còn chưa tận hứng, giờ dĩ nhiên muốn gây chuyện tiếp.



Lí Vị Ương buông chén rượu xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía An Quốc công chúa. Lại nghe thấy An Quốc công chúa cao giọng nói: "Tỳ bà và ca múa nếu tách riêng ra thì không đến nỗi nào nhưng khi kết hợp cùng nhau thì thật sự chẳng ra gì. Cho dù muốn sửa lại để mới mẻ cũng cần phải có khả năng dung hợp hài hòa, đằng này lại hay dở cách biệt như thế, tự làm theo ý mình. Thế mà cũng gọi là ý tưởng mới hay sao?"



Đàm Vân từng đã từng diễn tấu cho vô số quan to quý nhân, dù đó là người có tính cách hà khắc nhất cũng phải lên tiếng ca ngợi, bởi từ năm tuổi nàng bắt đầu tập luyện tỳ bà nên tài nghệ có thể nói là số một. Nàng và Mặc Nương lại là bạn tốt, hai người đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư mới dung hợp tỳ bà và vũ đạo thành một thể như thế. Ai ngờ hôm nay chỉ nhận được một lời đánh giá thấp kém, dù sao nàng cũng được nhiều người kính trọng nên trong lòng có chút kiêu ngạo, lúc này trên mặt đã hiện ra một chút tức giận, nhưng ngại vì ở đây đều là quý nhân không thể đắc tội đành âm thầm đè nén xuống. Mặc Nương có vẻ bình thản hơn một chút, nàng ôn nhu nói: "Công chúa dạy đúng lắm, sau khi nô tì trở về nhất định sẽ luyện tập thêm."



Ánh mắt An Quốc công chúa tựa như đao kiếm lướt qua mặt Mặc Nương, thanh âm mang vẻ chế giễu: "Không cần, thắt lưng của ngươi nhìn như thùng phi, thật sự rất khó coi. Từ nay về sau tốt nhất đừng nên nhảy múa nữa!"



"Ngươi!" Đàm Vân vốn rất thân thiết với Mặc Nương, giờ nghe được bạn thân bị sỉ nhục liền nhịn không được mà biến sắc. Nàng cảm thấy vị An Quốc công chúa này thật sự quá đáng, dù nàng ta xuất thân cao quý nhưng vẫn chỉ là khách mời của Đại Lịch, làm sao có thể chỉ trích ca múa không tốt trước mặt mọi người, rõ ràng là muốn làm chủ nhân bữa tiệc mất mặt. Đàm Vân trợn mắt với An Quốc công chúa mà đối phương lại không thèm để ý nàng.



Mặc Nương bối rối nhìn về phía Thác Bạt Chân cầu cứu, đôi mắt đẹp lúc này đã tràn đầy nước mắt.



Nàng có một đôi mắt trong veo như nước, cử chỉ tao nhã phong độ, hơn cử khi nhấc chân nhấc tay lại lơ đãng toát ra vẻ nhu nhược phong tình làm cho người ta thương tiếc. Lí Vị Ương gặp qua vô số nữ tử xinh đẹp nhưng Mặc Nương không chỉ có sắc đẹp mà thôi, ngoài việc am hiểu ca múa nàng còn có thể duy trì tính cách hồn nhiên mềm mại. Chính nhờ vào loại tính cách này, kiếp trước nàng đã trở thành sủng phi của Thác Bạt Chân. Tuy nhiên sự sủng ái đó cũng chỉ kéo dài đến khi Lí Trường Nhạc vào cung...



Vói nam nhân thì dung mạo của giai nhân chiếm một phần quan trọng, nhưng hương vị hồn nhiên mới là tiêu chuẩn để cân nhắc hai từ "Giai nhân". Dù Mặc Nương không thuộc loại nghiêng nước nghiêng thành nhưng nàng ta lại có gương mặt đượm phong tình khiến nam nhân nhìn thấy sẽ muốn thương yêu bảo vệ. Nhưng trong mắt nữ nhân thì sao? Nhất là nữ nhân có lòng dạ hẹp hòi, ác độc khắc nghiệt?. Trong đầu Lí Vị Ương xẹt qua đoạn đối thoại vừa nãy của An Quốc công chúa khi nàng ta nói muốn gặp Lí Trường Nhạc để giết nàng, trông có vẻ là vui đùa nhưng nàng lại cảm thấy lời nói của đối phương là thật lòng. Như vậy lúc này, Mặc Nương lại dám cầu cứu Thác Bạt Chân, quả thực là muốn chết mà.



Lúc này, Lí Vị Ương vội vàng muốn ngăn cản Thác Bạt Chân nói chuyện nhưng đã quá trễ, thái độ Thác Bạt Chân phản ứng giống như mọi nam nhân tầm thường khác, ấm áp nói: "An Quốc công chúa, các nàng chẳng qua là người thô lỗ, nếu đã không thể làm công chúa hài lòng thì có thể thay bằng màn biểu diễn khác. Sao phải tức giận vì những kẻ như thế?" Mặc dù nghe qua tựa như đang khuyên giải an ủi công chúa nhưng trên thực tế là đang giúp Mặc Nương giải vây.



Thực chất lý do Thác Bạt Chân làm vậy là vì ngay từ đầu bữa tiệc diễn ra thì hắn đã chú ý tới phản ứng của Lí Vị Ương khi nàng tỏ vẻ quan tâm Mặc Nương. Điều đó làm hắn không tự chủ được, muốn thể hiện mình hứng thú ôn nhu với Mặc Nương trước mặt nàng để hi vọng một chút cơ hội nàng sẽ ghen tuông. Đương nhiên còn có thêm một nguyên nhân khác nữa là Mặc Nương do đích thân thái tử mời đến nên hắn cũng phải che chở giúp đỡ.



Trong lòng Lí Vị Ương thầm kêu không tốt, nàng cho rằng An Quốc công chúa sẽ tức giận ngay lập tức, nhưng đối phương lại chỉ nhếch môi, cười như hoa xuân hé nở: "Nếu Tam điện hạ đã nói thế thì ta đành phải cố gắng coi như là bị hạt cát thổi vào mắt thôi vậy". Câu nói mỉa mai ý tứ là màn ca múa vừa rồi kinh khủng giống như bão cát khiến người ta chán ghét đến mức tự nguyện coi như chưa từng xem qua.



Chỉ đơn giản như vậy đã bỏ qua cho Mặc Nương sao?. Lí Vị Ương nhất thời có chút không dám tin, nàng nhìn chằm chằm An Quốc công chúa hồi lâu mà cũng không phán đoán được gì. Chẳng lẽ là do nàng lo xa quá? Nếu đúng thế thì có lẽ An Quốc công chúa chỉ là một đứa nhỏ bị cưng chiều đến hư, thích nói năng đe dọa người khác để thu hút sự chú ý. Nhưng, càng nhìn nụ cười của An Quốc công chúa lại càng khiến người ta thấy không rét mà run. Loại cảm giác này, có lẽ là trực giác khi sắp có nguy hiểm đến gần.



Lí Vị Ương luôn cảm thấy mình là một người có tâm địa ngoan độc, bình thường thì nàng chỉ xuống tay đối với địch nhân thôi. Nhưng không phải tất cả mọi người đều giống nàng, có một số kẻ thích hãm hại người khác mà không cần lý do. Cứ nghĩ đến tình cảnh thủ lĩnh hộ vệ của phủ Vĩnh Ninh công chúa bị chém đứt tay và vết thương trên mặt của Triệu Nguyệt là đủ hiểu. Lí Vị Ương hi vọng, tất cả mọi chuyện đều do chính nàng suy nghĩ quá nhiều.



Thác Bạt Chân nhìn về phía Lí Vị Ương, nói: "An Quốc công chúa, thực ra nơi này còn có một vị tiểu thư rất am hiểu ca múa, hơn nữa còn khá nổi danh, chỉ là không biết ngươi có phúc phận được xem hay không."



An Quốc công chúa nhìn theo ánh mắt của hắn, mọi người lại nghe thấy tiếng Thác Bạt Chân cười nói: "Thiên kim phủ Thừa tướng, An Bình quận chúa, hoàng cô cô của ta đã từng biểu diễn một khúc Thủy Mặc danh chấn kinh đô, đến mức truyền lưu khắp mọi ngõ ngách. Giờ không biết người có bằng lòng hiến vũ vì khách quý hay không?" Khi hắn nói đến hai chữ cô cô thì nhấn mạnh giống như đang nghiến răng nghiến lợi.



Ánh mắt mọi người dừng ở trên người Lí Vị Ương.



Lí Vị Ương ngẩng đầu lên tỏ ra khó xử, nói: "Đáng lẽ An Quốc công chúa tới chơi thì Vị Ương nên hiến khúc vũ để chào đón. Đáng tiếc là vài ngày trước đó Vị Ương vừa mới cưỡi ngựa bị thương, cho tới giờ mắt cá chân vẫn còn đau, sao dám bêu xấu trước mặt công chúa đây?.Tam điện hạ vẫn nên tìm người khác đi."



Nàng trực tiếp cự tuyệt, hơn nữa không cho phép một cơ hội phản bác lại.



An Quốc công chúa dùng đôi mắt xán lạn nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, lông mi hơi nhếch lên. Lí Vị Ương cũng quay lại đối diện với nàng, chợt cảm thấy trên khuôn mặt có vẻ thiên chân vô tà của An Quốc đang cất dấu sát ý vô cùng hung tàn.