Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 150 : Con tin kiêu ngạo

Ngày đăng: 17:18 19/04/20


a ngày sau, Vĩnh Ninh công chúa hẹn gặp mặt Lí Vị Ương, không biết là cố ý hay vô tình mà địa điểm gặp mặt lại ở khu vườn tại ngoại ô.



"Công chúa có chuyện gì muốn nói với Vị Ương sao?" Khi Lí Vị Ương vừa nhìn thấy công chúa Vĩnh Ninh liền trực tiếp hỏi như vậy. Nhưng đối phương chỉ phất tay, nói: "Chúng ta lên thuyền trước đã."



Nói xong, nàng lệnh cho bốn tỳ nữ chèo thuyền, bản thân thì cùng Lí Vị Ương ngồi ở mạn thuyền. Chiếc thuyền nhỏ nhằm giữa hồ nước lướt đi. Lí Vị Ương cảm thấy hành động của công chúa thật khó hiểu, nhưng giây lát sau đã hơi hơi hiểu được. Vĩnh Ninh công chúa đang sợ tai vách mạch rừng?. Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức khiến người luôn thẳng thắn như Vĩnh Ninh công chúa cũng phải cẩn thận như thế?



"Vị Ương, hôm nay ta gọi ngươi đến là vì muốn nói cho ngươi biết. Mục đích hoàng thất Việt Tây cử Yến Vương và An Quốc công chúa ghé thăm nước ta là để liên hôn với hoàng thất Đại Lịch."



"Liên hôn? An Quốc công chúa sao?" Ban đầu trên mặt Lí Vị Ương hơi kinh ngạc một chút rồi sau đó lại bình tĩnh thoải mái lại. Nàng nhìn rõ thái độ của Thác Bạt Chân đối với An Quốc nên cũng có thể đoán ra phần nào ý đồ của hai vị khách phương xa khi tới đây.



"Không riêng gì Tam đệ phải kết hôn mà còn có cả ngươi." Vĩnh Ninh công chúa đè thấp thanh âm, tiết lộ bí mật.



Lí Vị Ương cảm thấy hơi nao nao, cố gắng ngăn chặn sự chấn động trong lòng, nói: "Bệ hạ cố ý để ta thay thế Cửu công chúa sao?" Câu hỏi cất lên mang theo sự bén nhọn, nàng biết nói chuyện với Vĩnh Ninh công chúa không cần mưu toan tâm cơ gì, nên không vòng vo mà trực tiếp hỏi luôn vào vấn đề.



Quả nhiên, trên mặt Vĩnh Ninh công chúa hiện lên một tia xấu hổ, nhưng vẫn ăn ngay nói thật như cũ: " Đúng là Phụ hoàng thương tiếc Cửu muội muội, hơn nữa nàng đã hứa hôn. Dù Việt Tây là cường quốc cũng không thể cướp đoạt thê tử chưa vào cửa của người khác, mà Cửu muội lại gả đến La quốc công phủ. Trong cung trừ Cửu muội ra không còn công chúa nào độ tuổi phù hợp, nhưng quận chúa lại có một. Tính ra thì cũng thật quá khéo, thái hậu vừa phong ngươi làm quận chúa thì đúng dịp Việt Tây hoàng thất tới thăm."



Lí Vị Ương thở dài một hơi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, chỉ sợ thái hậu đã sớm tính kế nàng. Đúng vậy, so với các thủ đoạn hãm hại quỷ dị của Đức phi thì thái hậu lại ra tay vô cùng quang minh chính đại. Không phải ngươi mới lập công sao?. Vậy ta tốt bụng ban thưởng cho ngươi chức vị quận chúa mà không phải ai cũng có thể làm, ân điển to lớn như vậy còn không khiến ngươi cảm thấy đắc ý lên tận trời sao?. Chờ khi ngươi vui vẻ xong thì mới biết chuyện xấu là phải đi hòa thân ập tới. Ngươi không vừa ý? Ai bảo khi nhận phong hào quận chúa ngươi không nói vừa ý, đây chính là cái giá mà ngươi phải trả.



Ngẫm ra, thủ đoạn của Thái hậu so với Đức phi đâu chỉ cao hơn một trăm lần. Nó lợi hại ở chỗ dù ngươi biết cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời. Dù sao Lí Vị Ương cũng chỉ là tiểu thư thứ xuất của phủ Thừa Tướng, có thể được thái hậu ưu ái phong làm quận chúa, quả thực đã là một bước lên trời, hưởng thụ vinh hoa phú quý và ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người. Sau đó ngươi sẽ phải cam chịu, thành thật đi hòa thân. Nếu dám cự tuyệt thì chỉ có con đường chết. Cho dù biết rõ đối phương đang tính kế ngươi nhưng ngươi vẫn phải ngoan ngoãn tạ ơn, bởi vì sắc phong quận chúa diễn ra trước khi việc hòa thân tới.



"Thực ra phụ hoàng cũng là bất đắc dĩ nên hôm nay ta nói trước việc này cho ngươi biết để ngươi có thời gian chuẩn bị tinh thần." Vĩnh Ninh công chúa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lí Vị Ương.



Lí Vị Ương chỉ cười cười, trên mặt không nhận ra chút khác thường, thấp giọng nói: "Là vinh quang hay khó khăn cũng đều là ân điển của hoàng gia, Vị Ương đã nhận ân điển của thái hậu, đương nhiên nên vì bệ hạ cùng thái hậu phân ưu. Vì vậy nếu hòa thân là chuyện thật thì Vị Ương cũng chỉ có thể tiếp nhận."



"Cũng may là vị trí chính phi." Trong mắt Vĩnh Ninh công chúa xẹt qua một tia mừng thầm, nàng còn tưởng Lí Vị Ương sẽ phản đối kịch liệt, dù sao chẳng có ai muốn từ bỏ những ngày tháng thanh bình hiện tại để chạy tới nơi ngàn dặm xa xôi không quen biết để xây dựng lại cuộc sống. Nàng làm vậy quả thật là ích kỷ vô cùng, nhưng tất cả cũng chỉ vì muội muội Cửu công chúa. Lí Vị Ương không đi, thì bắt buộc phải là Cửu công chúa. "Việt Tây với Đại Lịch của chúng ta khác nhau, hoàng tử trưởng thành đều được phong vương khai phủ, Tứ hoàng tử Nguyên Dục được phong là Yến Vương, mẫu thân hắn vốn là một nô tỳ mĩ mạo bên người Bùi hoàng hậu. Sau khi mẫu thân bệnh nặng qua đời, hắn được Bùi hoàng hậu nuôi nấng lớn lên, cho nên cũng coi như được Bùi hậu sinh ra, so với các vị Vương gia khác thì địa vị của hắn tôn quý hơn rất nhiều. Như vậy ngươi gả qua cũng không bị ủy khuất."



Lí Vị Ương mỉm cười nghe, xem ra trong mắt Vĩnh Ninh công chúa thì Yến Vương Việt Tây dù sao cũng là huyết thống hoàng thất. Tuy xuất thân của mẫu thân hắn không cao nhưng được hoàng hậu tự mình nuôi lớn, cũng coi như con thân sinh của Bùi hoàng hậu nên địa vị không phải bình thường. Lí Vị Ương tuy cũng là thứ xuất nhưng nếu không có thái hậu cất nhắc thì ngươi sẽ chẳng có gì, nên mối hôn sự này không những không ủy khuất mà còn như là một hình thức cất nhắc chức vị vượt cấp.



Nàng hiện tại đã chắc chắn, Vĩnh Ninh công chúa phụng mệnh của thái hậu đến chỉ điểm nàng. Cũng thuận tiện cảnh cáo nàng, nếu lần này lại dám nói không đồng ý nữa thì kết cục chờ nàng chỉ con đường chết. Không cần tưởng tượng cũng biết hậu quả của kẻ dám can đảm cự tuyệt sẽ thế nào.



"Nghe nói Yến Vương còn chưa cưới Vương phi, một khi ngươi gả qua thì chính là Yến Vương phi, hơn nữa ngươi còn đại diện cho Đại Lịch nên dù thế nào đối phương cũng sẽ không dám đối xử không tốt với ngươi." Vĩnh Ninh công chúa nhẹ giọng khuyên.



Lí Vị Ương cười lạnh, Công chúa Đại Lịch gả tới thì có lẽ đối phương sẽ có chút cố kị, nhưng bản thân thì sao, vừa không có địa vị hiển hách của hoàng thất, gia tộc lại ở xa xôi ngàn dặm. Ngay cả có chuyện ủy khuất cũng chỉ đành nuốt vào trong bụng, thậm chí không thể về nhà khóc lóc kể lể. So với các vị Vương phi có thân thế hiển hách khác thì thật sự bản thân chỉ có thể đứng sang một bên, cam chịu cuộc đời nhìn người khác mà sống. Thực chất, đừng nói là ủy khuất, cho dù không cẩn thận chết yểu thì chỉ cần gửi một lá thư nói là bệnh nặng mà chết, còn ai sẽ đi điều tra nữa?. Đến lúc đó Yến vương lại có thể cưới thêm vài nữ tử xuất thân đại tộc làm sườn Vương phi sống những ngày tháng vui vẻ, quả là kết cục tốt đẹp mà. Lí Vị Ương vừa tưởng tượng như vậy liền khó kiềm chế được cười rộ lên.



Trong lúc Vĩnh Ninh công chúa vẫn say mê khuyên giải an ủi, tầm mắt Lí Vị Ương đã dời về phía cách đó không xa. Trên đời này, mọi chuyện đều do hoàng đế định đoạt, bọn họ nắm giữ vận mệnh của kẻ khác, hơn nữa còn không cho ngươi được phép chống cự. Nhưng vị trí hoàng đế rồi cũng có ngày thay đổi người ngồi...



Hồ nước phía xa xa in bóng xanh biếc, lá sen tươi mới, hoa sen nở rộ nổi bật trong dòng nước trông vô cùng kiều diễm, mỹ miều. Thân thể Lí Vị Ương hơi động, nàng đưa ngón tay nhẹ nhàng vùi vào trong nước, theo nhịp chuyển động của thuyền nhỏ khiến mặt nước xuất hiện nhiều gợn sóng.



"Vị Ương, tuy ta chưa gặp Yến Vương, nhưng hoàng thất Việt Tây vốn nổi tiếng tuấn mỹ, nhìn tướng mạo của An Quốc công chúa cũng có thể đoán được phần nào. Ta sẽ cầu thái hậu sắp xếp cơ hội cho các ngươi gặp mặt một lần." Vĩnh Ninh công chúa thấy trên mặt Lí Vị Ương mang vẻ mỉm cười, cho rằng nàng thật vừa lòng mối hôn sự này, vì thế dù cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng tiếp tục nói, "Theo ta thấy, gả qua cũng tốt, ở Đại Lịch rất khó tìm được nam tử xứng đôi với ngươi..." Lúc trước Lí Vị Ương là thiên kim phủ thừa tướng thì trong đám nhà công hầu còn có thể tìm được một hai nơi phù hợp, nhưng hiện tại nàng là quận chúa, hôn sự lại càng khó tìm. Yêu cầu không những phải môn đăng hộ đối mà đối phương còn phải tự nguyện muốn cưới nàng, như thế chỉ sợ không biết sẽ kéo dài đến bao lâu. Tuổi của Lí Vị Ương không nhỏ, ngay cả tứ tiểu thư Lí gia còn có người tới cửa cầu hôn mà nàng thì vẫn không ai hỏi thăm...



Chung quy lý do cũng vì lúc trước nàng gây ra tranh chấp lớn với Tưởng gia, hành động đó khiến bản thân không còn đường lui, bị lưu truyền không ít thanh danh xấu. Tóm lại, ngoài việc đi hòa thân thì không còn con đường nào khác.



Cánh tay Lí Vị Ương tiếp tục chơi đùa trong nước, khua ra từng đợt sóng, trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười nhàn nhạt từ đầu tới cuối, không tỏ ý phản đối nhưng cũng không nói đồng ý, thậm chí vẻ thẹn thùng của nữ tử bình thường khi nhắc đến hôn sự cũng không có.



Trong lòng Vĩnh Ninh âm thầm cảm thán, nếu không vì Cửu công chúa thì bản thân cũng chẳng muốn làm chuyện khổ sai này. Thực ra nàng cho rằng không cần trực tiếp đến đây gặp mặt, vốn dĩ Lí Vị Ương chỉ là nữ nhi thần tử, trực tiếp tuyên chỉ là được, cần gì phải khách sáo vô nghĩa như vậy. Nhưng thái hậu lại nói nàng ta là một người có chủ kiến mạnh mẽ, phải trái rõ ràng, nên nếu tin tức tới tai nàng quá đột ngột chẳng may gây ra chuyện gì thì sẽ không tốt lắm, trước tiên cần phân tích lợi hại kĩ càng cho nàng nghe, để nàng thành tâm thành ý tạ ơn mới thỏa đáng.



Hoàng gia giả nhân giả nghĩa như thế đó, đánh ngươi một cái bạt tai, bẻ hai chiếc răng của ngươi cũng muốn ngươi phải cười khanh khách tạ ơn.



Lí Vị Ương đang nghĩ tới chuyện này, đột nhiên nghe thấy tỳ nữ bên cạnh hét lên một tiếng. Vĩnh Ninh công chúa vội vàng xoay người về phía sau, ngay lập tức vẻ mặt kinh hãi, cả người đột ngột đứng dậy. Một tỳ nữ khác vì kinh sợ quá độ mà làm rơi mái chèo trong tay vào hồ, làm nước bắn tung tóe.




"Dừng tay!" Hắn nói theo bản năng. Sáu gã thanh y hộ vệ nhất thời dừng tay, lúc này Triệu Nguyệt đã bị thương nhiều chỗ, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng cứng rắn đứng lên, cố gắng kéo lê chân bị thương trở lại cạnh xe ngựa. Nàng không còn khí lực để lên xe ngựa nữa, chỉ có thể dựa vào thân xe. Xa phu đã sợ tới mức run rẩy, không dám nói lời nào, mà hộ vệ Lí gia đã không biết chạy đi đâu mất.



Nguyên Dục nhìn chằm chằm Lí Vị Ương trong giây lát, không nói gì.



Thiếu nữ này nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng cả người lại tản ra khí thế bức người y như kiếm đã rút khỏi vỏ. Trên khuôn mặt tú lệ của nàng không thấy chút sợ hãi nào, dường như bản thân không phải trong tuyệt cảnh bị người khác bức hiếp vậy.



Nàng thật sự rất cuồng vọng!. Nguyên Dục quan sát kỹ Lí Vị Ương, cho dù hắn yên lặng đánh giá nhưng không thể nghi ngờ rằng Lí Vị Ương đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc: đây là một thiếu nữ cao ngạo và vô cùng mạnh mẽ. Cho dù gặp phải tình cảnh xấu nhưng nàng cũng không thèm lùi bước, cũng không để bản thân rơi xuống thế hạ phong. Đương nhiên, cũng có một khả năng khác lý giải cho thái độ của nàng là: Lí Vị Ương chỉ là một kẻ tự cao, tự đại đến mức mù quáng. Tuy nhiên, Nguyên Dục cũng hiểu được khả năng này rất nhỏ. Chưa bao giờ có nữ tử nào lại có thể gây cho hắn áp lực lớn như Lí Vị Ương, khiến hắn hô hấp khó khăn. Theo bản năng hắn đánh vỡ không khí trầm mặc, lạnh lùng nói: "Người đâu! mang cả người và xe về."



Lí Vị Ương buông mành xe xuống, thậm chí nàng không thèm hỏi một câu là đi chỗ nào. Nguyên Dục càng cảm thấy không thể đoán được tâm tư Lí Vị Ương, phất phất tay nói: "Đem cả ả tỳ nữ kia theo!" Sau đó đoàn người rời khỏi đường lớn, đi vào trong một rừng cây rồi rất nhanh biến mất không thấy đâu.



Đợi đến khi tới một khu trạch viện được giấu kín, Nguyên Dục mới phái người bỏ miếng khăn bịt mắt của đám người Triệu Nguyệt. Hắn khách khí mời Lí Vị Ương vào trong phòng rồi nhìn Lí Vị Ương chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới, thái độ mang theo bảy phần khiêu khích, ba phần đề phòng.



Yến vương Việt Tây Nguyên Dục, từ nhỏ đã theo bên người Bùi hoàng hậu, thân phận địa vị cao quý hơn rất nhiều người khác, cho đến hôm nay, hắn đã được phong làm Yến Vương, nhưng hắn không hiểu, rõ ràng Lí Vị Ương bị hắn bắt được lại vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh như thế.



"Ngươi không lo lắng sao?"



"Đương nhiên là ta lo lắng." Lí Vị Ương nhàn nhạt nói, câu trả lời này làm Nguyên Dục lộ ra vẻ thất vọng trong nháy mắt. Hắn còn tưởng nhất định Lí Vị Ương sẽ nói điều gì đó kinh thiên động địa hoặc là quật cường, thế mà chẳng ngờ được, hoá ra nàng cũng chỉ là cái dạng này, vừa bị mình dọa dẫm một chút đã ngoan ngoãn mở miệng, hơn nữa còn không có ý chống cự. Lí Vị Ương lại thong dong nói tiếp: "Không biết khi nào ta mới có thể nhìn thấy đầu của sáu tên hộ vệ bên cạnh ngươi?"



Nguyên Dục tỏ ra không hiểu, hỏi một câu theo bản năng: "Ngươi nói cái gì?" Với thân phận của hắn lại đi nói lời này khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hắn đành phải nhẹ nhàng ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ.



Lí Vị Ương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Yến Vương và An Quốc công chúa đều là khách quý của Đại Lịch, được bệ hạ mời đến để kết giao bang. Nhưng ngươi lại động thủ bắt cóc An Bình quận chúa, thậm chí còn đánh trọng thương hộ vệ của ta, hành động này rõ ràng thể hiện Việt Tây muốn khiêu chiến với Đại Lịch, thậm chí không thèm che giấu âm mưu và dã tâm của mình. Như vậy lần này các ngươi đến kinh đô, bề ngoài lấy lý do kết minh nhưng thực chất là âm thầm muốn cấu kết với Nam Cương, mục đích phá hoại giang sơn và giết hại dân chúng Đại Lịch!"



"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta chỉ muốn mời ngươi làm khách thôi."



Chụp mũ tội lỗi nặng nề như vậy lên đầu Nguyên Dục quả thật làm hắn thừa nhận không dậy nổi, Lí Vị Ương lại nói: "Đầu tiên là An Quốc công chúa nhục nhã công chúa nước ta, hành động này đủ để thấy nàng ta không biết nặng nhẹ, không hiểu quy củ!. Nhưng nể tình kết minh sắp tới, nàng đã chủ động giao người ra làm con tốt thí mạng, bệ hạ cũng tạm thời tha thứ cho sự cuồng vọng của nàng. Rồi nàng ta lại phái người giết chết Mặc Nương, mưu hại Đàm Vân, do chúng ta không có chứng cớ, cũng không bắt tại trận được nên cũng coi như bỏ qua không đề cập tới!. Nhưng hôm nay ta bị bắt cóc ngay giữa đường lớn, tỳ nữ hầu hạ vì bảo hộ ta mà phải liều chết đến cùng, việc này tất cả hộ vệ Lí phủ đi theo đều thấy, không phải do ta đặt điều. Nếu ta không thể bình an trở về, nhất định Lí thừa tướng cha ta sẽ giúp ta và Lí gia đòi lại danh dự, đi náo loạn trên điện kim loan tìm công bằng.



Chụp mũ tội lỗi nặng nề như vậy lên đầu Nguyên Dục quả thật làm hắn thừa nhận không dậy nổi, Lí Vị Ương lại nói: "Đầu tiên là An Quốc công chúa nhục nhã công chúa nước ta, hành động này đủ để thấy nàng ta không biết nặng nhẹ, không hiểu quy củ!. Nhưng nể tình kết minh sắp tới, nàng đã chủ động giao người ra làm con tốt thí mạng, bệ hạ cũng tạm thời tha thứ cho sự cuồng vọng của nàng. Rồi nàng ta lại phái người giết chết Mặc Nương, mưu hại Đàm Vân, do chúng ta không có chứng cớ, cũng không bắt tại trận được nên cũng coi như bỏ qua không đề cập tới!. Nhưng hôm nay ta bị bắt cóc ngay giữa đường lớn, tỳ nữ hầu hạ vì bảo hộ ta mà phải liều chết đến cùng, việc này tất cả hộ vệ Lí phủ đi theo đều thấy, không phải do ta đặt điều. Nếu ta không thể bình an trở về, nhất định Lí thừa tướng cha ta sẽ giúp ta và Lí gia đòi lại danh dự, đi náo loạn trên điện kim loan tìm công bằng, đến lúc đó danh tiếng ác ôn của Yến Vương sẽ đồn khắp thiên hạ."



"Ta —— Lí Vị Ương, ngươi không được nói năng bậy bạ, ta phụng chỉ hoàng đế Việt Tây tới để kết minh cùng Đại Lịch, ta cấu kết với Nam Cương bao giờ?" Đúng, thực ra hắn bắt Lí Vị Ương đến là có mục đích khác, nhưng việc hoàng đế Việt Tây phái hắn đến là để liên minh, vô cùng xác thực, chuyện này không hề giả dối.



Mấy ngày trước đó hoàng đế Việt Tây còn phái hẳn Tiêu Chính – vốn là một vị quan chuyên trách việc đàm phán đến, hơn nữa người này tính tình đoan chính ngay thẳng, có uy danh rất lớn. Hiện tại, hắn đang cùng với Lí Tiêu Nhiên bàn bạc điều kiện và ký kết hòa ước kết minh. Điều này chứng minh người Việt Tây rất coi trọng mối quan hệ bang giao giữa hai nước. Hơn nữa, không phải chỉ có Đại Lịch mới cần bọn họ mà bọn họ cũng cần Đại Lịch trợ giúp. Bởi vì, mục đích của Đại Lịch khi kết minh là để phòng Nam Cương quấy rầy, còn Việt Tây lại có âm mưu ngầm thôn tính toàn bộ Nam Cương. Trong lúc bọn họ muốn đối phó Nam Cương thì dĩ nhiên hi vọng Đại Lịch có thể trở thành bạn bè, sau đó hai quốc gia có thể cùng chia sẻ ích lợi, cùng hưởng chung thành quả của cuộc chiến này.



Chẳng qua An Quốc công chúa đi theo sứ giả Việt Tây đến Đại Lịch tham quan du lịch... còn Yến Vương điện hạ, bề ngoài là sứ giả Việt Tây nhưng thực chất hắn tới đây có mục đích khác, kẻ đứng sau giật dây hắn chẳng ai khác ngoài Bùi hậu Việt Tây. Trong thời gian ngắn mà Lí Vị Ương đã lắp ráp mọi chi tiết tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh được. Do mục đích lần này của Bùi hoàng hậu không thể cho ai biết, nên Yến vương mới phải dùng phương thức tiêu cực mời nàng đến. Nhưng chuyện này chỉ có thể tiến hành trong bí mật, nếu chẳng may để lộ ra ngoài thì không những Yến Vương chịu tội mà Bùi hoàng hậu cũng sẽ bị liên đới với tội danh gây trở ngại cho việc kết minh, hại nước hại dân.



"Ngươi ——" Nguyên Dục giật mình, trừng mắt Lí Vị Ương. Hắn mới là kẻ bắt người đến mà còn chưa kịp lên tiếng, thế mà nàng lại dám đe dọa hắn trước tiên, "Nếu việc này truyền ra ngoài, sự trong sạch của ngươi sẽ bị hủy, ngươi dám công khai sao?"



Lí Vị Ương đột nhiên nhẹ giọng cười rộ lên, vẻ tươi cười tràn ngập ác ý, nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Nguyên Dục, cười lạnh nói: "Trong sạch sao? Cái thứ chó má đó thì là gì! Yến Vương điện hạ, ngươi biết Lí Vị Ương ta là loại người nào không?. Ngươi có biết nguyên nhân vì sao đến tuổi này ta còn không xuất giá không?. Chưa tìm hiểu rõ tình hình mà cũng dám làm việc bộp chộp như thế, đúng là ngươi quá ngu xuẩn."



Sắc mặt Nguyên Dục lúc xanh lúc trắng, gần như không thể nói nên lời —— Lí Vị Ương là loại người nào, làm sao hắn biết được!. Bởi vì cho tới giờ hắn còn không coi nữ tử này ra gì, chẳng qua nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, mặc dù tình báo cho thấy nàng có nhiều điểm khả nghi, tính tình cứng cỏi nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng. Bây giờ hắn mới nhận ra mình đã vớ phải một củ khoai lang nóng phỏng tay!



Hắn bắt Lí Vị Ương là có mục đích riêng, nhưng cũng không dám giết nàng, nếu Lí gia thật sự truyền chuyện này ra ngoài thì hắn sẽ biến thành kẻ tội đồ phá hoại kết minh giữa Đại Lịch và Việt Tây. Khi ấy dù có Bùi hậu che chở thì phụ hoàng với đám lão thần cố chấp ở Việt Tây cũng sẽ ăn sống nuốt tươi hắn..



Lí Vị Ương, ngươi thật là đáng chết!



Hắn vừa nghĩ đến đây, trên khuôn mặt liền tươi cười: "Quận chúa, ta chỉ mời ngươi đến làm khách, sao lại nói thành bắt cóc, ngươi cần gì phải dùng thanh danh của mình để vu oan hãm hại ta."



Lí Vị Ương liếc nhìn hắn một cái, nói: "Nếu thật là vậy thì ngươi giết hết sáu tên hộ vệ rồi chúng ta tiếp tục nói."