Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 56 : An Bình Huyện chủ

Ngày đăng: 17:16 19/04/20


(Huyện chủ: Chức vụ nhị phẩm ở thời phong kiến, chỉ ban cho con gái, khác với Công chủ – Công chúa, hay Quận chủ – Quận chúa và thấp hơn hai chức vị kia)



Thái giám cuộn danh mục quà tặng thật dài lại, đặt lên khay đầy đồ, cổ họng thanh thanh nói với Lí Vị Ương: “Còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn.”



Lí Vị Ương dập đầu lễ độ cung kính, nói: “Thần nữ cảm kích ân điển của bệ hạ, chỉ có điều mỗi khi thần nữ nghĩ tới dân chúng còn đang trong nước sôi lửa bỏng, thì không đành lòng nhận những lễ vật này. Nếu bệ hạ cho phép, thần nữ nguyện ý hiến tất cả lễ vật này cho dân chúng khu thiên tai cùng dân chúng lang thang trôi dạt khắp nơi.”



Hoàng đế sửng sốt, đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy, không nhìn ra được đang suy nghĩ gì. Thật ra đáy lòng ông có chút khiếp sợ. Một tiểu cô nương, có kiến thức, lại không tham tài, thật là hiếm có.



Thái hậu mỉm cười gật đầu, có ý tứ sâu xa nhìn Lí Vị Ương nói: “Cô nương ngoan, những thứ đó đều là ngươi xứng đáng được nhận, không nên từ chối, hơn nữa ngươi còn có thiện tâm như vậy, phải thưởng thêm mới đúng. Bệ hạ, con thấy sao?”



Hoàng đế suy nghĩ sâu xa một lát, gật đầu, nói: “Mẫu hậu nói rất phải, trẫm miệng vàng lời ngọc, số vàng bạc đó là trẫm thưởng cho ngươi, nhận lấy đi. Thái hậu nói thưởng thêm, vậy thì phong làm An Bình Huyện chủ đi, mẫu thân ngươi —— “



Mới nói một nửa, Lí Vị Ương đột nhiên nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, mẹ cả của thần nữ đã là phu nhân nhất phẩm cáo mệnh.”



Lí Tiêu Nhiên là Thừa tướng, lão phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh, Đại phu nhân cũng vậy. Nhưng lệnh phong có thể ban nhiều lần, Đại phu nhân đã là nhất phẩm cáo mệnh, Hoàng đế ban thêm một nhất phẩm nữa cũng không sao, vì sao Lí Vị Ương đột nhiên nói như vậy?



Đây đương nhiên là đang nói với Hoàng đế, người ban cho Đại phu nhân nhất phẩm, ta còn có mẹ đẻ nữa cơ!



Thái hậu thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, tiểu nha đầu này, đúng là nửa điểm cũng không chịu thiệt. Bà nhắc nhở: “Bệ hạ đã ban cho mẹ cả, vậy thì mẹ đẻ đứa nhỏ này cũng nên có lệnh phong mới phải.”
Lí Vị Ương mỉm cười, lần này bản thân mình cho Lí Trường Nhạc mừng hụt lớn như vậy, trên mặt Đại phu nhân không nhìn ra được manh mối gì, coi như là nhân vật lợi hại.



Lí Trường Nhạc uyển chuyển bước lên bậc thềm, đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.



Bạch Chỉ bị ánh mắt kia nhìn mà trong lòng sợ hãi, lập tức cúi đầu xuống.



Đàn Hương xấu hổ nói: “Tam tiểu thư, Đại tiểu thư thân thể không thoải mái, không thể tham dự yến hội buổi tối lão gia tổ chức cho tiểu thư, nô tỳ đỡ Đại tiểu thư về trước.”



Sắc mặt Lí Vị Ương không có gì biến đổi gật đầu: “Được rồi, các ngươi chăm sóc cho Đại tỷ thật tốt.” Nói xong, xoay người quay về viện.



“Ngươi đứng lại!” Lí Trường Nhạc đột ngột kêu một tiếng, tuy giọng nói không lớn, nhưng dẫn theo một tia khác thường.



Lí Vị Ương ý tứ sâu xa nhìn nàng ta, cười nói: “Đại tỷ có chuyện gì sao?”



Lí Trường Nhạc lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: “Lí Vị Ương, tất cả đều do ngươi thiết kế!”



“Ta thiết kế?” Lí Vị Ương mỉm cười, “Là ta cầu xin Đại tỷ trộm chủ ý của ta? Hay là ta cầu xin Đại tỷ đến chỗ bệ hạ tranh công? Tất cả đều là Đại tỷ tâm tâm niệm niệm làm ra, sao có thể trách ta.”