Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 821 : Đột nhiên phát điên

Ngày đăng: 17:17 19/04/20


Bạch Chỉ hơi sửng sốt, tìm hai que trúc, gắp một con bọ cạp sống lại, Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Ngươi đã nói mình vô tội, vậy được, chỉ cần ngươi nuốt con bọ cạp này, ta sẽ tin ngươi trong sạch, về sau nhất định sẽ chung sống tử tế với ngươi. ** “



Lí Thường Hỉ sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ tại chỗ giống như rối gỗ.



Trường kiếm của Triệu Nam xẹt qua cổ nàng ta, không ai nói gì, ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng ta chăm chú, bao gồm cả nha đầu của Lí Thường Hỉ, lúc này cũng mang vẻ mặt sợ hãi.



Cả căn phòng tĩnh lặng, con bọ cạp bỗng nhiên vặn vẹo “lạch cạch” một tiếng, làm Lí Thường Hỉ sợ tới mức run lên thật mạnh.



Lí Vị Ương mỉm cười, Lí Thường Hỉ cả người sợ run.



Lí Vị Ương chậm rãi cười nói: “Không dám sao? Như vậy xem ra vừa rồi những lời ngươi nói chỉ là hư tình giả ý.” (giả dối, không có ý tốt)



Lí Thường Hỉ thấp giọng nức nở, trong mắt đầy sự phẫn hận, lại cố kìm nén: “Tam tỷ, muội biết sai rồi, tỷ tha cho muội đi!”



Lí Vị Ương cười, nói: “Chứng minh cho ta xem, hoặc là ——” ánh mắt của nàng dừng trên thanh kiếm lạnh như băng.



Lí Thường Hỉ sửng sốt, cắn răng nói: “Ngươi không dám giết ta!”



Biểu cảm của Lí Vị Ương thật kỳ lạ: “Đúng rồi, ta rất sợ hãi, cho nên ta định để hắn cắt hết gân tay gân chân ngươi, rồi cắt lưỡi ngươi, để ngươi cả đời không nói được lời nào!”



Ánh mắt Lí Thường Hỉ nhìn Lí Vị Ương mang theo sự sợ hãi cực đoan, nàng đột nhiên hiểu ra, đối phương sẽ làm thật, không có đường sống để mặc cả! Kiếm của Triệu Nam khẽ động, nàng vội nói: “Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!” Nói xong, nàng chần chừ định bắt lấy con bọ cạp kia, ai ngờ con bọ cạp khẽ chuyển đầu, làm nàng sợ tới mức rụt tay về, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn. Cuối cùng, nàng lại duỗi hai ngón tay ra, túm chặt lấy con bọ cạp kia. Lúc ngón tay nàng chạm đến nó, cả người run rẩy kịch liệt, ném con bọ cạp ra xa! Lập tức khóc lớn ôm lấy chân Lí Vị Ương, khóc hô “Tam tỷ tha mạng!”



Lí Vị Ương thờ ơ, thậm chí trên mặt có nụ cười tàn nhẫn. Triệu Nam vội vàng nhấc nàng ta ra, nàng ta liều mạng giãy dụa, sau đó hai mắt lật trắng, hôn mê bất tỉnh, một mùi hương kỳ lạ tỏa ra khắp phòng.



Bạch Chỉ nhìn thoáng qua dưới váy Lí Thường Hỉ, sau đó bịt mũi, còn tưởng rằng Ngũ tiểu thư này có lá gan lớn lắm cơ! “Bị dọa một chút đã không chịu nổi rồi!”



“Bị dọa?” Xúc phạm nàng lặp đi lặp lại nhiều lần, cho rằng cứ như vậy là xong sao, Lí Vị Ương cười, chỉ vào nha đầu bên cạnh đang chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn, nói: “Ngươi định đi đâu!”



Nha đầu kia lắp bắp kinh hãi, liều mạng chạy ra bên ngoài lại bị Triệu Nam điểm huyệt, rốt cuộc không động đậy được nữa, Triệu Nam túm lấy yết hầu của nàng ta kéo tới, Lí Vị Ương cười: “Vứt vào!”



Bạch Chỉ lập tức quăng bọ cạp vào trong miệng nha đầu Ngưng Ngọc, hai chân nàng ta dùng sức giãy dụa trong không trung, ý đồ thoát khỏi tay của Triệu Nam. Nhưng cánh tay kia như kìm sắt, không thể thoát ra. Bọ cạp rất nhanh trôi xuống miệng, nàng ta gào thét không một tiếng động, tay vung lên mãnh liệt, rồi chậm rãi vô lực, ngay cả môi, cũng biến thành màu tím đỏ như màu trên lưng bọ cạp. Kịch độc vào miệng, rất nhanh ngừng hô hấp.



Triệu Nam buông nàng ta ra, Lí Vị Ương liếc nhìn nói: “Không lưu lại miệng vết thương chứ.”



Triệu Nam cúi đầu nói: “Tiểu thư yên tâm.”



Sắc mặt Bạch Chỉ hơi trắng bệch, nhưng rất nhanh nàng nghĩ đến nếu vừa rồi bọ cạp này cắn các nàng, hiện giờ người chết chính là tiểu thư và nàng! Cho nên, Ngũ tiểu thư cùng nha đầu này, không đáng giá để đồng tình!



Mặc Trúc nhìn thoáng qua Lí Thường Hỉ bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, nói: “Tiểu thư, nàng ta làm sao đây?”



Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Triệu Nam, ngươi ra ngoài trước, chúng ta sẽ đi sau.”



Triệu Nam gật đầu, nhanh chóng biến mất.



Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: “Cởi xiêm y, để nàng ta ngâm mình một nửa trong hồ.”



Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn nhau, đồng thời hiểu ra, lập tức làm theo phân phó của Lí Vị Ương, cởi hết xiêm y của Lí Thường Hỉ, sau đó chuyển nàng ta xuống hồ, lộ ra một nửa thân hình trắng mịn trên mặt nước, sắp xếp tư thế xong xuôi, Lí Vị Ương ngoắc ngón tay: “Chúng ta đi ra theo đường cửa sổ.”



Hai nha nhìn thấy tiểu thư của các nàng cầm váy, nhanh chóng leo qua cửa sổ ra ngoài, sau đó đứng trước cửa sổ nhìn các nàng: “Sao còn không mau đi ra!”



Bạch Chỉ sửng sốt, lập tức chạy qua, Mặc Trúc cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai nha đầu trước giờ chưa từng làm những chuyện tốn thể lực, gần như cố hết sức, mất gần nửa ngày mới bò ra được: “Tiểu thư, tiếp theo làm gì?”



Lí Vị Ương cười nói: “Thét lên! Kêu càng lớn tiếng càng tốt!”



Bạch Chỉ còn chưa kịp phản ứng, Mặc Trúc đã bắt đầu lớn tiếng hét lên, giọng hét kia bỗng chốc vang lên tận nóc nhà, truyền ra rất xa!



Gian phòng này được xây dựng bao xung quanh hồ nước nóng, bên cạnh đầy cây cối xanh um tươi tốt, vừa rồi Lí Thường Hỉ còn ở bên ngoài cửa sổ chờ xem Lí Vị Ương mất hết thể diện, hiện giờ người đứng ngoài chờ xem, lại bị đổi ngược hoàn toàn!



Tiếng thét chói tai vừa vang lên, bên ngoài lập tức có không ít người xông vào.



“Nhanh lên! Nhất định có chuyện không may xảy ra!”



“Là chỗ hồ!”



“Mau xông vào cứu người đi!”



Tiếng sốt ruột hoảng loạng nghe vô cùng chân thật, càng lúc càng gần. Lí Vị Ương cười lạnh, quả nhiên, Lí Thường Hỉ an bày rất nhiều người xem náo nhiệt!



“Tiểu thư, nô tài xông vào cứu người!.”



Giọng nói của một thị vệ truyền tới, vừa nghe tiếng, người đã đứng ngay trước cửa phòng. Tiếp theo nghe thấy một tiếng động cực lớn, có vẻ cửa đã bị người khác đạp phá.



Tiếng bước chân của đám đông vang lên, bọn họ xông đến cạnh hồ! Lí Vị Ương chớp mắt, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ khép hờ, thấy có bảy tám thị vệ dẫn đầu chạy đến, mà bọn họ không ngờ rằng bên trong có bọ cạp, cùng thi thể của một nha đầu, còn có Ngũ tiểu thư không mặc quần áo ngâm mình trong hồ.



Tiếp theo nhóm hộ vệ là Đại phu nhân cùng Lí Thường Tiếu vừa mới nghe thấy tin tức vội vàng chạy tới, Đại phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, giận tím mặt: “Ai cho các ngươi vào đây?!”



Lúc này đám hộ vệ mới phản ứng lại, vội vàng lui ra ngoài.


Chuyện bọ cạp ở Phúc Thụy viện, cuối cùng kết thúc bằng cái chết bất đắc kỳ tử của mấy tên thị vệ. Đồng thời, Lí Tiêu Nhiên còn xử trí một nha đầu quét dọn hồ nước nóng, lý do là nàng ta không dọn dẹp cẩn thận, mà bọ cạp thích nhất chỗ ấm áp, bò vào hồ, cho nên mới phát sinh nhiều chuyện như vậy.



Lí Vị Ương đã sớm dự liệu được hành động này của Lí Tiêu Nhiên, nếu đổi lại là nàng, tất nhiên sẽ không nguyện ý để người khác biết phủ Thừa tướng xảy ra chuyện dọa người như vậy, chỉ có thể nói với người bên ngoài rằng Ngũ tiểu thư lúc tắm rửa bị bọ cạp cắn, bất đắc dĩ phải đưa đến biệt viện dưỡng thương, đương nhiên thương thế này… cả đời cũng không khỏi.



Lúc Lí Thường Hỉ bị ép đi, Lí Vị Ương đứng trên hành lang, nàng nhìn Lí Thường Hỉ bị trói như bánh chưng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.



Lí Thường Tiếu nước mắt đầy mặt tiễn muội muội lên xe ngựa, lúc trở về nhìn thấy Lí Vị Ương đang đứng trong sân, mặt đỏ lên, cúi đầu định rời đi.



“Đứng lại!” Lí Vị Ương đột nhiên nói.



Lí Thường Tiếu ngẩng đầu, Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Tứ muội, hôm qua muội cầu ta tha cho Ngũ muội muội một mạng, ta nói thật cho muội biết, từ giờ trở đi, tốt nhất muội phái người nhìn chằm chằm Ngũ muội mười hai canh giờ, nếu không, người khác sẽ lấy mạng nàng ta.”



Lí Thường Tiếu giật mình nhìn nàng: “Người khác?”



Lí Vị Ương nhàn nhạt liếc mắt nhìn phòng ngủ của Đại phu nhân, Lí Thường Tiếu bỗng chốc phản ứng lại, đúng vậy! Ngũ muội cắn đứt tai trái của Đại phu nhân, Đại phu nhân khỏi bệnh, nhất định sẽ xuống tay với Ngũ muội, cho dù con bé điên rồi, nhưng vẫn là muội muội của mình! Nàng cắn môi, sau đó bước nhanh đi qua Lí Vị Ương, đột nhiên dừng chân: “Tam tỷ, muội không trách tỷ! Thật đấy!” Sau đó nàng kéo váy, chạy về phía hành lang.



Qua chuyện này, Lí Mẫn Đức vô cùng lo lắng cho Lí Vị Ương, cứ hai ba ngày lại đến xem nàng có bình an vô sự hay không. Thật ra bên người Lí Vị Ương có hai cao thủ tuyệt đỉnh, Đại phu nhân tuyệt đối không làm gì được nàng, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn cứ lo lắng.



“Đệ chạy đến đây chỉ để viết chữ?” Lí Vị Ương nhìn Lí Mẫn Đức, mỉm cười nói.



Lí Mẫn Đức an tĩnh tập trung tinh thần viết một chữ xuống giấy Tuyên thành, sau đó ngẩng đầu nói: “Không phải Tam tỷ luôn nói chữ mình viết không đẹp sao, ta tìm danh sư viết bảng chữ mẫu cho tỷ tập, hôm nay đem tới.”



Hôm trước đưa mực, hôm qua đưa giấy Tuyên Thành, hôm nay là bảng chữ mẫu, hắn làm như Phúc Thụy viện thiếu ăn thiếu mặc không bằng, Lí Vị Ương chớp mắt, cười nói: “Đệ ấy, đúng là làm ta không biết nên nói gì cho phải, ta đã đáp ứng phải chăm sóc đệ cho tốt, sao hiện tại lại thành đệ chăm sóc ta thế này?”



Bút trong tay Lí Mẫn Đức dừng lại một chút, hàng mi thật dài khẽ rung, sau đó tay bắt đầu chuyển động, viết xong một chữ “Tâm”.



“Bệnh tình của Đại bá mẫu thế nào rồi?”



Lí Vị Ương cười nhẹ: “Vẫn nằm trên giường.”



Lí Mẫn Đức kinh ngạc: “Đại bá mẫu mạnh mẽ như vậy, mà vẫn còn nằm trên giường?”



“Mười ngày trước phụ thân giận dữ vì chuyện của Ngũ muội, xử lý rất nhiều nha đầu ma ma, hiện giờ người bổ nhiệm vào phòng Đại phu nhân không hợp ý bà, Tứ muội đến chăm sóc, ngày đêm không được nghỉ ngơi, hôm qua ta thấy muội ấy hình như lung lay sắp ngã, người gầy như trang giấy, gió thổi qua cũng bay.” Lí Vị Ương nói nhẹ nhàng bâng quơ, nàng đoán, chỉ sợ Lí Thường Tiếu vừa đổ...



“Tam tỷ, Đại phu nhân có phải cũng bảo tỷ đến phòng của bà ta?” Lí Mẫn Đức lo lắng.



Lí Vị Ương cười: “Bà ta bảo ta đi cũng chẳng có gì kỳ quái, dù sao, ta còn phải gọi bà ta một tiếng mẫu thân, không phải sao?”



Trong nháy mắt hô hấp của Lí Mẫn Đức ngừng lại, sau đó trong mắt hắn có sự sầu lo không thuộc về độ tuổi thiếu niên: “Ta sợ bà ta sẽ mượn cơ hội ép buộc tỷ.”



Lí Vị Ương đưa tay hái một đóa mẫu đơn tiên diễm bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phất đi giọt sương trên cánh hoa, quay đầu cười nói: “Còn phải xem bà ta có bản lĩnh này hay không.”



Cũng đúng, nếu Đại phu nhân để Lí Vị Ương vào phòng, chỉ sợ cái miệng khéo của Tam tỷ sẽ làm cho Đại phu nhân tức đến chết sớm cả chục năm.



Lí Mẫn Đức dần yên lòng, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn giữa tiếng hỗn loạn là giọng nói của nữ tử, “Rầm”, cửa lớn bị người ta bật mở, một nữ hài tuổi còn nhỏ xông vào trong viện, trên đầu búi hai búi tóc đối xứng, mặc quần áo gấm màu trắng bạc thêu hoa, hai gò má hồng nhuận, môi không tô son mà vẫn đỏ, mày liễu đang nhíu lại, một tay chỉ thẳng vào Lí Mẫn Đức trong phòng, “Lí Mẫn Đức! Ngươi đừng tưởng bản Công chúa thích thú gì ngươi! Trên đời này, chạy theo chỉ mong lấy lòng bản Công chúa có đầy người, bản Công chúa nguyện ý chơi đùa với ngươi, chỉ vì bộ dáng ngươi hơn người một chút, cho ngươi ít thể diện, ngươi đừng có không biết điều!”



Đi phía sau nữ tử là thái giám cung nữ trong cung, bọn họ hoang mang rối loạn bước vào, “Công chúa, Công chúa, người đừng như vậy —— “



Đã có nha đầu bước vào sương phòng xin lỗi, “Huyện chủ, nô tỳ thật sự không ngăn lại được.”



Người tới đúng là Cửu Công chúa lúc trước bọn họ từng gặp, nhưng mà nhìn biểu cảm của nàng ấy hoàn toàn không giống sự thiên chân khả ái thường ngày, mà vẻ mặt giận dữ như sắp bùng nổ, Lí Vị Ương hứng thú liếc mắt nhìn Lí Mẫn Đức, thấy hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, căn bản không hề để ý đến người ta.



“Người ái mộ đệ đuổi tới, phải làm sao đây?” Lí Vị Ương cảm thấy buồn cười, Công chúa này đúng là thú vị, thích Lí Mẫn Đức thì thôi, lại còn đuổi đến tận nơi này, đây là phủ Thừa tướng, chứ không phải Hoàng cung.



Lí Mẫn Đức không trả lời, đám người Bạch Chỉ hai mặt nhìn nhau.



“Thôi, chúng ta ra ngoài xem sao.” Lí Vị Ương mỉm cười đi ra ngoài.



“Công chúa điện hạ đại giá quang lâm, đúng là vẻ vang cho Lí gia.” Khuôn mặt Lí Vị Ương mang theo nụ cười hòa khí, chỉ có điều trên mặt không có sự kinh sợ Cửu Công chúa thường nhìn thấy.



Cửu Công chúa nhìn nàng, lập tức nhận ra nàng là ai, thật ra Cửu Công chúa rất có cảm tình với Tam tiểu thư Lí gia, nhất là hội hoa đăng lần trước vô tình gặp nhau, nàng thấy đối phương là người rất thú vị. Chỉ có điều hiện giờ nàng thở hổn hển, bất chấp mọi chuyện: “Bảo Lí Mẫn Đức đi ra, ta hỏi nha đầu trong viện hắn, nói hắn đang ở đây!”



Lí Vị Ương bật cười: “Không biết Cửu Công chúa tìm Tam đệ có chuyện gì?!”



Cửu Công chúa mở to hai mắt, ấp úng nửa ngày, cuối cùng đỏ mặt, giậm chân thật mạnh: “Ngươi bảo hắn đi ra! Nhanh lên!”



Lí Vị Ương nhướng mày, nàng tất nhiên sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp, cho nên nàng chỉ thản nhiên nói: “Cửu Công chúa, đây là phủ Thừa tướng, không phải Hoàng cung, Cửu Công chúa đột nhiên giá lâm, không biết đã được bệ hạ cho phép chưa?”



Cửu Công chúa nhất thời ngẩn người, tuy phụ hoàng yêu thương nàng, nhưng vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc nàng phải cẩn thận tuân thủ lễ nghi, thường ngày tuyệt đối không cho phép nàng có hành vi mất thân phận gì, nếu người biết mình lại lén ra khỏi cung, còn chạy đến Lí phủ nháo loạn, người nhất định sẽ nhốt nàng chừng trăm ngày mất! “Ta… ta…” Nàng hoàn toàn quên mất phải nói gì, tiểu thái giám bên cạnh nhắc nhở một câu, “Công chúa, Lí Tam thiếu gia đi ra.”



_______________________________________________________



Thanh Mai:hàng tồn chẳng còn là bao mà bị An An bắt up ít nhất 1 chương để chúc An An bảo vệ luận văn may mắn.



Chương tiếp theo sẽ có vào thứ 5 ngày 09/05



PS: Nhắc nhở một chút, Thứ nữ thường được post vào 23h các ngày, TM toàn hẹn giờ post truyện thôi, đến khi truyện post rồi mới cập nhật vào trang chính của Thứ nữ được, cho nên thỉnh thoảng quên cập nhật, đến giờ post truyện thì mọi người xem trang chủ ấy, chứ cứ chăm chăm nhìn vào trang chính không thấy đâu xong lại kêu gào trách TM ~.~