Thứ Nữ Song Sinh

Chương 152 : Mỹ nhân trên cây (2)

Ngày đăng: 14:45 19/04/20


Dịch Cẩn Ninh vừa vào đại sảnh thì vô số ánh mắt liếc tới, nàng dịu dàng nâng mắt, trong mắt tràn ngập thanh thuần, nói với Dịch Trường Hoa ngồi ở vị trí chủ vị: “Phụ thân tìm con có chuyện gì không?”



“Con nhìn gương mặt nhị di nương một chút xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dịch Trường Hoa chỉ vào nhị di nương Cát Vân Niên đang ngồi ở một bên, gương mặt sưng đỏ không chịu nổi: “Có phải con làm nàng bị thương hay không?”



Chỉ nhìn thoáng qua Dịch Cẩn Ninh liền biết vết thương này đã được đại phu xử lý qua rồi, dấu vết bên má trái bắt đầu biến mất, xem ra thuốc của Tiểu Đào vẫn còn nhẹ lắm.



Dịch Cẩn Ninh rũ mắt, uất ức nói: “Phụ thân, thật oan uổng cho nữ nhi!” Lại quay về phía Cát Vân Niên, nước mắt lã chã: “Nhị di nương, Ninh Nhi tự hỏi chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với ngài, vì sao ngài lại đổ oan cho ta?”



Cát Vân Niên đứng lên, chậm rãi đi về phía nàng: “Oan uổng ngươi, oan uổng ngươi mà khuôn mặt ta lại thành như thế này à?” Bà xoay người nhìn Dịch Trường Hoa, vô cùng uất ức lấy một hộp phấn ra: “Lão gia, ngài nên phân xử cho thiếp thân, Ninh Nhi ngày càng vô pháp vô thiên rồi. Chính nàng xúi giục nha hoàn Tiểu Mai bỏ độc vào trong hộp phấn.”



Bà chỉ một ngón tay vào Tiểu Mai, căm hận không dứt. Mấy ngày trước, vài vị đại phu khám bệnh cho bà hỏi bà có phải đã thoa phấn có vấn đề lên mặt hay không, lúc đó bà còn không tin, nếu không phải bắt được Tiểu Mai tìm kiếm gì đó trên bàn trang điểm của bà, đánh chết bà cũng không tin lại là Dịch Cẩn Ninh dịu dàng như nước sai người làm.



Dịch Cẩn Ninh liếc mắt nhìn Tiểu Mai đi theo phía sau, Tiểu Mai có chút chột dạ cúi đầu, cuống quít quỳ trên mặt đất không ngừng nói không phải là nàng, nàng không làm chuyện đó.



Vẻ mặt Dịch Cẩn An lo lắng, hôm đó Tiểu Mai đến phòng nhị di nương theo sai bảo của nàng ta, Dịch Cẩn Ninh thấy phấn hương kia hiếm có cũng cho di nương một phần nên nàng ta muốn lấy về một ít. Chỉ là nếu phái nha hoàn bên cạnh đi, sợ đến khi bị phát hiện sẽ bị trách mắng nên mới để Tiểu Mai đi. Cuối cùng không thành công, bị phát hiện thật, phấn hương của nhị di nương hẳn là bị bỏ độc, nàng ta thấy mình may mắn, suy nghĩ chu đáo, bằng không người bị chất vấn bây giờ hẳn sẽ là mình. Không biết cứ như này thì có thể tra ra gì nữa, Tiểu Mai có khai ra mình không. Nàng ta ngước mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh thì phát hiện nàng đang cười nhìn mình chằm chằm liền vội vàng cười lại một tiếng.



Dịch Trường Hoa nhận lấy hộp phấn trong tay nhị di nương, mở ra ngửi một chút, lại sai người cầm bái thiếp mời Lâm ngự y đến. Lâm ngự y trẻ hơn ngự y lần trước rất nhiều, y thuật lại cao minh.



Hắn kiểm tra cẩn thận, phát hiện hộp phấn chất lượng thượng thừa nhưng lại bị đổi màu, bên trong còn có thành phần gây ngứa, hắn nhìn nhị di nương nói: “Hộp phấn này quả thật đã bị động chân động tay!” Nơi tường cao nhà sâu như thế này luôn không thiếu lục đục và ngươi lừa ta gạt, hắn đã miễn dịch rồi.
Nhị di nương bị nghẹn một hơi không thể phát tiết, khó chịu muốn chết, lão gia cũng đã lên tiếng rồi, bà không dám tìm Dịch Cẩn Ninh gây phiền phức nữa. Bà hung dữ trừng mắt nhìn Dịch Cẩn An: “Lát nữa sẽ trừng phạt ngươi!”



Dịch Cẩn Ninh trở lại Trúc Uyển, bảo Tiểu Đào đi xuống nghỉ ngơi, tự mình nghỉ ngơi một lúc, nếu có chuyện thì sẽ kêu nàng. Không ngờ vừa mới nằm xuống thì có người nhảy xuống ở đầu giường, nàng còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị che miệng: “Đừng kêu, là ta!”



Biết là ngươi nên mới muốn kêu, Dịch Cẩn Ninh trừng mắt ý bảo hắn bỏ tay xuống, Mạc Liễm Sâm vừa buông tay nàng liền ngồi dậy mắng: “Ngươi muốn chết à, muốn chết thì lăn xa một chút, nơi này là Tướng phủ, còn đây là khuê phòng của ta, đừng phá hỏng danh tiếng của ta!” Hôm nay tâm trạng nàng không tốt lắm, làm nàng bực mình thì chịu mắng là đúng.



Mạc Liễm Sâm sửng sốt một chút, ngay sau đó cất tiếng cười, tiếng cười sang sảng làm người khác cảm thấy thật thoải mái, âm thanh mộc mạc trầm thấp tràn đầy từ tính truyền vào trong tai tựa như tiếng nước vỗ lên hòn đá, trong trẻo du dương, lại tựa như nước suối vào miệng, thơm ngọt thấm sâu.



“Dịch Cẩn Ninh, có ai nói cho nàng biết nàng rất hung dữ không?”



“Không có, ngươi là người đầu tiên!” Dịch Cẩn Ninh tức giận.



“Vậy à? Ta thật có phúc!” Mạc Liễm Sâm vừa lầm bầm lầu bầu vừa sải bước đi về phía cửa ra vào.



“…” Không sợ bị phát hiện à? Còn đi cửa chính? Dịch Cẩn Ninh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, tên này không có việc gì làm nên chạy tới đây hù doạ mình, nói mình rất hung dữ???



Thời tiết rất tốt, Dịch Cẩn Ninh nằm trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong ánh trăng mờ nàng mơ thấy kiếp trước của mình, thấy đựơc kết quả bi thảm của Dịch Cẩn An, còn có phu quân trước Chương Dẫn Giác, còn có Mạc Dật Hiên…