Thứ Nữ Sủng Phi
Chương 23 : Song cửa sổ
Ngày đăng: 23:12 21/04/20
Trong nháy mắt cách ngày thánh giá hồi cung đã trôi qua hơn hai tháng.
Một ngày sau giờ ngọ, Phong Thành Vũ ở Nam thư phòng xử lý tốt chính vụ sau, nhàn rỗi vô sự liền động tâm tư đi nhìn xem Lý Viên kia.
Hắn khiến cho cung nhân hầu hạ chung quanh lui xuống chỉ mang theo Lý Đại Hải đi tới Lang Huyên các.
Vừa mới bước chân tiến vào sân, hắn đã bị một đám người tuyết to nhỏ đầy khắp sân này làm giật mình.
Chỉ thấy nhóm người tuyết này người người đều dùng viên than làm mắt, cà rốt làm mũi, trên đỉnh đầu là cái chậu gỗ trong lòng còn ôm thêm cái chổi, trong đó một cái lớn nhất thoạt nhìn cũng là người tuyết ngốc nghếch nhất trên người còn khoác cái áo choàng đỏ tươi.
Mặt Phong Thành Vũ không chút thay đổi nhìn thân thể này so với đám người tuyết còn lại hoàn toàn không phối hợp, thật lâu sau mới thản nhiên hỏi Lý Đại Hải: “Ngươi nói đây là ai làm?”
Lý Đại Hải dùng sức nhéo dưới bắp đùi mới ngăn cản chính mình cười ra tiếng: “Khụ khụ, nô tài cho rằng có thể làm ra người tuyết có linh tính như thế trừ chủ tử không thể có ai khác”
Đúng vậy! Phong Thành Vũ yên lặng nghĩ trong lòng: có thể đem một cái người tuyết làm giống đống phân này tuyệt đối không thể có ai khác ngoài nàng.
Lấy biểu tình cực kỳ ghét bỏ vòng qua đống này nọ sau, Phong Thành Vũ đi vào phòng, vung tay lên ngăn trở cung nhân đang muốn thông báo, hắn xuyên qua ngoại thất, trực tiếp vào buồng trong mà đi còn chưa tiếp cận liền nghe được từng trận truyện cười.
Phong Thành Vũ đột nhiên xuất hiện thực dọa Lý Viên nhảy dựng thật lớn, vẫn là Tiểu Hỉ Tử thông minh một câu “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” mới làm cho nàng tỉnh lại.
Xoay người xuống tháp Lý Viên ngay cả giầy đều không kịp mang, liền cúi người bái nói: “Nô tì gặp qua Hoàng Thượng ”
Phong Thành Vũ quét mắt bốn người quỳ trong phòng, thản nhiên nói: “Đứng lên đi!”
Lý Đại Hải tiếp nhận áo choàng lông màu xanh đá trên người Phong Thành Vũ, thay hắn thoát giày trường ngõa màu đen, sau đó liền đối với Tiểu Hỉ Tử đưa cái ánh mắt, Tiểu Hỉ Tử hiểu ý, lại đối với Cẩm Tú đưa cái ánh mắt, Cẩm Tú hiểu ý lại đối với Xuân Hoa đưa cái ánh mắt, nề hà Xuân Hoa lúc này bởi vì chợt thấy mặt rồng đang chấn kinh bên trong đứng đó, trong khoảng thời gian ngắn không có nhìn đến.
Cẩm Tú quýnh lên kháp nàng một chút thật đau, Xuân Hoa không chịu nổi “A ———”kêu lên một chút.
Ánh mắt Phong Thành Vũ ngưng lại thoáng chốc liền nhìn lại đây, Lý Viên mặc dù không biết Xuân Hoa vì sao kêu nhưng sợ Phong Thành Vũ trách phạt Xuân Hoa.
Nàng chắn ở phía trước Phong Thành Vũ nói với Xuân Hoa cùng Cẩm Tú: “Đứng ở đây làm gì, còn không đi rút chén trà nóng đến cho Hoàng Thượng!”
Cẩm Tú cùng Xuân Hoa thưa dạ xưng vâng, vẻ mặt trắng bệch đi xuống.
Lý Đại Hải cùng Tiểu Hỉ Tử cũng cực có mắt lặng lẽ lui xuống.
Trong phòng liền chỉ còn lại có Phong Thành Vũ cùng Lý Viên.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, Lý Đại Hải ngáp ngủ sửa sang lại vạt áo thanh tỉnh tinh thần, hắn đi đến nội thất cách tấm màn khom người kêu: ” Hoàng Thượng, đến giờ vào triều”
Trong màn Phong Thành Vũ chậm rãi thức dậy, hắn nhìn cái thân mình trắng nõn mềm mại trong lòng che kín bởi dấu hồng ngân bất giác liền lộ ra một nụ cười thoả mãn.
Hắn đứng dậy xuống giường nhẹ giọng nói “Đốt đèn đi!” Thoáng chốc bên trong tối đen liền sáng như ban ngày.
Tránh ở màn lý Lý Viên kỳ thật đã sớm tỉnh, không! Có lẽ nói nàng một buổi tối cũng chưa ngủ mới đúng.
Mặt nàng đỏ ửng lui trong ổ chăn nghe bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân, tiếng vang nho nhỏ ngọc bội chạm vào nhau cùng tiếng nước đổ ào ào vào bồn.
Sau một lúc lâu, đợi đến bên ngoài toàn bộ thanh âm biến mất Phong Thành Vũ đã mặc triều phục lại lần nữa xốc màn lên.
Hắn nói với Lý Viên đang gắt gao nhắm mắt lại: “Ý chỉ tấn vị của ngươi trẫm đã nghĩ tốt lắm ít ngày nữa sẽ hạ xuống… Khụ khụ… … Gần nhất trẫm nhiều việc… Ân… Chính là ngươi rất ngốc, đừng lộn xộn gây chuyện…”
“… Qua hết năm trẫm lại đến nhìn ngươi” Phong Thành Vũ nhìn vẫn không nhúc nhích rốt cuộc xem ra muốn giả chết Lý Viên, mí mắt hơi hơi nhảy lên.
“Hừ… …”
Ngươi hừ ta cũng sẽ không trợn mắt, Lý Viên ở trong lòng yên lặng nghĩ.
Đợi cho xác định Phong Thành Vũ thật sự đi rồi, nàng mới bọc chăn nhỏ giọng kêu lên: “Cẩm Tú, Cẩm Tú…”
“Chủ tử…” Cẩm Tú vội vàng đi đến.
Lý Viên mặt đỏ hồng nói với nàng: “Ngươi đi chuẩn bị nước ấm ta muốn tắm rửa ”
Cẩm Tú vui mừng hỉ hoan nói “Vâng…”
“Chủ tử, Hoàng Thượng phân phó, nói là sắp qua năm mới Hiền phi nương nương bận rộn cung vụ, kêu ngài từ nay đến đó không cần ở đi Chung nguyên điện thỉnh an ”
Lý Viên nghe xong sửng sốt, lập tức nhấp mím môi lầu bầu: “Đã biết!”
Một buổi tối ép buộc đã làm cho nàng mỏi mệt không chịu nổi, lúc này tắm rửa xong sau nàng lại lần nữa nằm trở về trên giường.
Rất nhanh liền đang ngủ.