Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 40 : Đánh nhau

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


Editor: Khueloan



Lý Viên khẽ cúi đầu, nghe ba người này ngươi một câu ta một câu cười nói vui vẻ, nàng gảy gảy vòng dương chi bạch ngọc trên cổ tay, chỉ mong đợi thời gian thỉnh an nhàm chán này có thể kết thúc sớm một chút.



Đang trong lúc nàng không ngừng tiêu khiển, từng tiếng tiểu hài tử khóc lớn tê tâm phế liệt vang lên.



Lý Viên liền đứng lên, nhấc chân hướng phía ngoài đi tới.



Nàng vừa đi tới cửa liền thấy một đám thái giám cung nữ ôm lấy hai đứa bé hướng bên này đi tới, Lý Viên liếc mắt thấy Dung mama đỡ Châu Châu đang khóc trên vai.



“Châu Châu, đây là tại sao?” Nương ở chỗ này đây!” Lý Viên nhận lấy hài tử, thoáng cái đau lòng không thôi.



Châu Châu khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc nên đỏ rực, dùng sức ôm lấy cổ mẫu thân, một bộ dáng bị kinh sợ.



Lý Viên đánh giá Châu Châu trên người không có thương tích gì mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Dung mama.



Dung mama lặng lẽ hướng ngón tay sang bên cạnh, Lý Viên lúc này mới nhìn rõ trưởng tử Phong Nguyên Văn của Thuận vương khuôn mặt đầy máu đang được cung nữ ôm trong ngực.



Trong lòng nàng nhất thời cả kinh, đây là chuyện gì xảy ra?



“Nguyên Văn! Nguyên Văn!” Người đầu tiên nhào lên chính là Tiền trắc phi, nàng một tay ôm nhi tử một bên kêu khóc thương nhi tử, khuôn mặt hoảng sợ hô to: “Ngự y, ngự y, mau truyền ngự y!”



Cả Từ Ninh cung nhất thời loạn thành một đống, thái y nhanh chóng chạy tới, xem xét thương thế của Nguyên Văn, trên cổ ghim mấy châm, vừa dán cao dược, tỉ mỉ băng bó vết thương.



“Nguyên Văn thế nào?” Thái hậu gấp giọng hỏi.



“Hồi bẩm thái hậu nương nương” thái y khom người nói: “Tiểu công tử sau ót bị vật cứng gây thương tích, vết thương dài ước chừng nửa tấc, bất quá cũng không có chạm đến huyệt đạo…, chẳng qua da đầu bị thương, ước chừng một tháng cũng đủ để hoàn toàn khôi phục”.



Thái hậu nghe xong vội vàng nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực niệm: “A di đà Phật”.



Lúc nữa tròng mắt mở ra, đã là hàn quang lẫm lẫm, nàng lớn tiếng quát lên: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nguyên Văn tại sao lại bị thương?”



Trong lòng mọi người đều rùng mình tất cả đều đưa ánh mắt đặt ở trên người Châu Châu trong ngực Lý Viên, người vừa mới cùng Nguyên Văn ở một chỗ không phải chính là Minh Châu công chúa sao?



Châu Châu tiểu thân thể không ngừng nhẹ run, gắt gao ôm cổ Lý Viên.




“Muốn, muốn!” Châu Châu phấn khởi kêu lên.



Nàng hai tay ôm cổ Phong Thành Vũ, bẹp một cái hôn một ngụm trên gương mặt hắn.



“Phụ hoàng tốt nhất! Châu Châu thích phụ hoàng nhất!”



Thanh âm nữ nhi nịnh nọt, vô luận nghe bao nhiêu lần cũng khiến cho Phong Thành Vũ long tâm cực kỳ vui mừng, hắn ôm Châu Châu lên cười ha ha.



Một bên Lý Viên trợn tròn mắt! Này! Thay đổi như vậy cũng quá nhanh đi! Tiểu hài tử cũng có thể giáo dục như vậy sao? Nàng cảm thấy không được an ổn a!



Buổi tối, Phong Thành Vũ ngủ lại tại nơi ở của Lý Viên.



Đại khái chuyện hôm nay rốt cuộc có chút dọa Châu Châu, nàng phải cứ cùng phụ hoàng và mẫu phi ngủ cùng nhau.



Lý Viên không có biện pháp, liền đem cái tiểu yêu tinh này đặt giữa hai người.



“Nương, nương, Châu Châu muốn nghe chuyện xưa” tiểu yêu tinh yên tĩnh được trong chốc lát liền bắt đầu hành hạ mẫu thân nàng!



“Muốn nghe tiểu hồng mạo chuyện xưa”.



Phong Thành Vũ kinh ngạc nhìn Lý Viên: “Cái gì tiểu hồng mạo?”



Lý Viên lúng túng cười một tiếng, nói: “Là nô tỳ tự mình nghĩ ra chuyện xưa”.



“Nương, nương, người mau kể đi!” Châu Châu không nhịn được thúc giục.



“Xưa kia có một tiểu nữ nhi, bời vì nàng vốn mang trên đầu một cái mũ đỏ, cho nên tất cả mọi người đều gọi nàng là tiểu hồng mại...... ........”



Trong đêm khuya, nữ nhân thanh âm ấm áp, nàng nhìn tiểu hài tử bằng ánh mắt ôn nhu cả người làm mẫu thân.



Phong Thành Vũ nghiêng thân thể, lẳng lặng nhìn nàng.



Thật giống như rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi hắn cũng là một hài tử, có một nữ nhân đã từng ôn nhu như thế kể cho hắn nghe chuyện xưa.