Thứ Nữ Sủng Phi

Chương 71 : Lột da (đại kết cục)

Ngày đăng: 23:13 21/04/20


Càn Thanh cung, thượng thư phòng.



“Nhạc dân chi nhạc, dân diệc nhạc kỳ nhac, ưu dân chi ưu giả, dân diệc ưu kỳ ưu. Vui cái vui của thiên hạ, lo nỗi lo của thiên hạ, song không vương giả, không chỉ có vậy. Là tại vì sao?”. Văn hoa các Đại học sĩ, chưởng viện Hàn Lâm viện, thêm danh hiệu Thái phó của thái tử, Vương Đình Lâm, xoa xoa ba thước râu của mình trầm giọng hỏi.



Chỉ thấy một nam đồng tầm bốn năm tuổi ngồi dưới,thản nhiên đứng dậy, mồm miệng lưu loát, ý nghĩ rõ ràng đáp lại: “Ý tứ của những lời này là, lấy vui vẻ của thiên hạ làm vui vẻ của mình, lấy nỗi lo của vạn dân làm nỗi lo của mình, đem sự vui vẻ của người trong thiên hạ làm vui vẻ của mình, đem sự ưu sầu của người trong thiên hạ làm ưu sầu của mình, người như vậy không phải hoàng đế thì không thể là ai khác.” Vương Đình Lâm nghe nam đồng trả lời xong, trên mặt lộ rõ thần thái thỏa mãn, chỉ thấy hắn gật đầu cười nói: “Thái tử điện hạ giải đáp vô cùng chính xác!”



Thái từ điện hạ nha! Cũng chính là tiểu bằng hữu Hi nhi của chúng ta, cũng không bởi vì được Thái phó khích lệ mà lộ ra một sắc mặt tốt, hắn cầm tờ giấy thật chặt, khuôn mặt khả ái nhỏ nhắn cố gắng làm ra một bộ dạng đại nhân nghiêm túc. Song, cặp mắt to đen sẫm vẫn không tự chủ được hướng về thân ảnh minh hoàng phía trước.



Đợi đến sau khi việc học kết thúc, Hi nhi sải bước chân ngắn đi tới trước người nọ, hắn cúi tiểu thân thể bập bẹ nói: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng”.



Phong Thành Vũ chân mày chau lên nhìn hài tử đáng yêu như tiên đồng trước mắt, khóe miệng không tự chủ được lộ ra nụ cười, hắn gật đầu nói: “Đứng lên đi!”



Sau khi Hi nhi đứng lên, hướng về phía Phong Thành Vũ lộ ra một nụ cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy vẻ vui sướng.



Phong Thành Vũ tất nhiên lại hỏi hắn nhiều vấn đề về học vấn. Tiểu bằng hữu Hi nhi đều đều từng cái trả lời lại,nghe hắn trả lời mạch lạc rõ ràng, Phong Thành Vũ trong lòng rất là thỏa mãn, song, ở trên mặt vẫn là một bộ dạng nhàn nhạt, cuối cùng bảo với hắn một câu trăm triệu lần không được kiêu ngạo tự mãn mà phải tiếp tục cố gắng học hành.



Hi nhi nghe xong, vội vã gật đầu nhỏ, ra vẻ ta đây là là hảo hài tử rất nghe lời phụ hoàng.



“Ân! Hiện tại cũng là buổi trưa rồi, trẫm cùng ngươi hồi Cam Tuyền cung!”



“Dạ!” Hi nhi cười híp mắt đáp lời.



Nắm tay nho nhỏ của nhi tử, Phong Thành Vũ còn chưa đến gần bên trong điện liền nghe được thanh âm thanh thúy như chuông bạc đang đếm lấy đếm để: “Một trăm mười tám, một trăm mười chín....... Hai trăm..... Hai trăm lẻ một..... Ai nha! Nương sao người lại ngừng, thật là đáng tiếc! Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa là có thể phá kỷ lục mà!”



“Ô..... Không! Không được!” Nữ tử thanh âm thở hổn hển đáp lại: “Thật sự là không nhảy nổi nữa!”



Phong Thành Vũ giữa lông mày vừa nhíu, nhấc lên kim mành phượng hoàng vu phi, chậm rãi đi vào.



“Ngươi đây là đang hành hạ cái gì vậy?” Hắn nhìn Lý Viên nửa người ngồi trên ghế trong tay còn cầm sợi dây, không vui hỏi.



“Nhi thần tham kiến phụ hoàng” không đợi Lý Viên trả lời, Châu Châu năm nay đã tám tuổi giống như một chú chim sơn ca nhỏ xinh xắn đi tới bên cạnh hắn nói: “Phụ hoàng, mẫu phi là đang giảm cân đấy!”



“Thần, thần thiếp tham kiến hoàng, hoàng thượng” Lý Viên bộ dạng hổn hển thỉnh an.
Sáng sớm ngày kế.



Minh Châu công chúa điện hạ cầm một sợi dây tinh xảo dài hơn một thước, hoạt bát đi vào tẩm điện của mẫu phi nàng.



Ân! Ngày hôm qua mẫu thân nàng nhảy dây ghi lại cao nhất được hai trăm lẻ tám, hôm nay có thể phá kỷ lục hay không đây!



Song, khi nàng vừa vào lại phát hiện phụ hoàng vẫn còn ở đây.



Hơn nữa, cả phòng mọi người đều tựa hồ là một bộ dạng hết sức phấn khởi, là xảy ra chuyện tốt gì đây, Châu Châu âm thầm suy nghĩ.



“Nhi thần Minh Châu tham kiến phụ hoàng, tham kiễn mẫu phi!”



“Ân! Mau đứng dậy đi!”



Châu Châu sau khi đứng dậy tò mò nhìn một chút vẻ mặt hưng phấn của phụ thân, lại nhìn một chút mẫu thân mang thần sắc lúng túng đang nằm trên giường.



“Nương, người bị làm sao?” Châu Châu nhìn thái y cách đó không xa, có chút bận tâm hỏi.



Lý Viên trên mặt vẻ run sợ lại càng nặng hơn, liên tục nói: “Không có gì, không có gì!”



Châu Châu nghiêng nghiêng cái đầu, cho đến khi xác định mẫu thân nàng thật sự không việc gì, mới vẻ mặt tiếc nuối quay quay sợ dây dài trong tay nói: “Xem ra, nương hôm nay là không thể tiếp tục nhảy rồi!”



Rất đáng tiếc! Nương rõ ràng đã nói sẽ kiên trì nhiều ngày mà.



Lý Viên nhìn sợi dây dài trong tay nàng, sắc mặt thoáng cái liền trở nên trắng bệch, chỉ nhìn thấy nàng giống như là đầu gỗ bị rơi mất, quay đầu nhìn nam nhân kia vẻ mặt đang từng chút từng chút biến thành đen như đít nồi.



Ô ô ô ~~~~~~ Châu Châu, nương hôm nay sẽ bị ngươi hại chết a!!!



Cho nên ở nơi này, cảnh xuân tươi đẹp buổi sáng sớm, tiếng một người đàn ông dữ dội hô vang cả Tử Cấm thành.



“Lý, Viên, nhi, tử, của, ta, có, tam, trường, lưỡng, đoạn, gì, ta, lột, da, ngươi!”TOÀN VĂN HOÀN