Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 25 : Khí phách cuồng vọng (1)

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Editor: Huynhnhu142



Ngôi sao đầy trời, trong phút chốc trở thành nền làm nổi bật cho hắn.



Mà hắn thản nhiên đứng dưới bóng tối, hai tay hơi để ra phía sau, tạo thành một tư thế oai vệ.



Một người là phong cảnh một người chính là bức họa.



Ngũ quan tinh tế kia, giống như được điêu khắc mài dũa tinh vi mà thành,

lông mày đen như vẽ, mắt phượng sâu thẩm tựa như biển, mắt phượng so với sao trên bầu trời còn chói mắt hơn, trong suốt âm u lạnh lẽo, giống như bảo thạch trân quý trên đời động lòng người.



Bên dưới mắt phượng là mũi cao kiêu ngạo, môi mỏng gợi cảm.



Lúc này môi của hắn cười như không cười, vẻ mặt kia dường như không đem bất luận kẻ nào trên thế gian này nhìn vào mắt.



Cả người không nói ra được khí phách cuồng vọng, không ai bì nổi.



Nhưng khí phách cuồng vọng như vậy lại không người ghét, giống như hắn chính là người duy nhất có được phẩm chất đó.



Vân Thiên Vũ nhìn người này, lập tức hiểu người này là ai.



Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên của Đông Ly quốc.



”Tiêu Cửu Uyên, “ Vân Thiên Vũ theo bản năng kêu thành tiếng.



Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên đột nhiên tối sầm lại, hơi thở lạnh lẽo từ trong mắt

đen tràn ra, toàn thân trên dưới thật giống như hàn băng bao phủ ngàn

năm không thay đổi, làm cho người ta chỉ cảm thấy lạnh thấu tâm can.



Vân Thiên Vũ biết người này nổi giận, mặc dù hắn cũng không nói gì, nhưng nàng cũng biết, hắn nổi giận.



Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, bên trong bóng tối truyền tới giọng nói tức

giận khiển trách: “Lớn mật, tục danh vương gia nhà ta là ngươi có thể

gọi sao?”



Hai đạo bóng dáng nhanh chóng từ bóng đêm xông tới, nháy mắt rơi vào bên cạnh Tiêu Cửu Uyên.



Một trắng một đen.



Hai người kia chính là thủ hạ thân tín của Tiêu Cửu Uyên, Bạch Diệu và Hắc Diệu.



Lúc trước lên tiếng quát lạnh Vân Thiên Vũ chính là Hắc Diệu.



Hắc Diệu xưa nay tính tình tương đối nhanh nhẩu, cho nên nghe được Vân

Thiên Vũ thế nhưng dám can đảm thẳng kêu tục danh của chủ tử nhà mình,
Nàng vừa mở miệng, mấy người trước cửa dừng lại, nhất tề quay đầu nhìn sang.



Tiêu Cửu Uyên cả người hoàn lẫn trong màn đêm, Vân Thiên Vũ không thấy rõ

sắc mặt hắn, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo kia trên người

hắn càng ngày càng đậm, ánh sáng yếu ớt trong tròng mắt đen của hắn, lóe ra tia sáng khát máu, âm trầm nhìn chằm chằm nàng.



Bất quá cũng không có nói một câu nào.



Bên cạnh Tiêu Cửu Uyên Tiêu Dạ Thần, Bạch Diệu và Hắc Diệu đã tỉnh hồn lại.



Tiêu Dạ Thần bây giờ không đành lòng nữ nhân xui xẻo này, nha đầu này hôm

nay đã đủ xui xẻo, hiện tại đắc tội với cửu hoàng thúc này của mình, chỉ sợ còn phải chịu khổ đầu.



Cho nên Tiêu Dạ Thần vội vàng mở

miệng: “Vân đại tiểu thư, ngươi hồ nháo cái gì, tục danh cửu hoàng thúc

của ta cũng không phải là tùy tiện người nào cũng có thể gọi, ngươi chớ

kêu loạn.”



Hắc Diệu thân là thử hạ thân tín của Tiêu Cửu Uyên rất tức giận, huống chi hắn còn thấy chủ tử mình tức giận.



Hắc Diệu nghĩ cũng không có nghĩ, thân hình vừa động nhanh như tia chớp

hướng về phía Vân Thiên Vũ, duỗi một cái tay bấm lên cổ Vân Thiên Vũ,

đồng thời trong miệng hắn còn quát lạnh lên tiếng: “Muốn chết, tên chủ

tử nhà ta là ngươi có thể gọi sao?”



Khí lực Hắc Diệu rất

lớn, tuyệt không khách khí, ngón tay bấm trên cổ Vân Thiên Vũ cổ, rất

nhanh liền khiến cho sắc mặt nàng chuyển sang màu đỏ tím, hít vào nhiều

thở ra ít.



Bất quá cho dù là như vậy, nàng cũng không có cầu xin tha thứ, chẳng qua là một đôi mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn Tiêu

Cửu Uyên.



Tiêu Cửu Uyên cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người trong bóng đêm giao nhau.



Tiêu Dạ Thần chỉ sợ Hắc Diệu bóp chết Vân Thiên Vũ, vội vàng mở miệng nói:“Cửu hoàng thúc, nếu Vân đại tiểu thư gọi người, nàng nhất định là có

lời muốn nói, người trước nghe một chút nàng nói gì.”



Mắt

phượng Tiêu Cửu Uyên trầm tĩnh lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, nếu Vân Thiên Vũ là người nhát gan người sợ chết, vậy hôm nay hẳn là phải

chết không thể nghi ngờ, chỉ là nàng thản nhiên tự đắc, cùng đối mặt tử

với vong cũng không có nửa điểm dáng vẻ sợ hãi, cũng làm cho Tiêu Cửu

Uyên coi trọng hai phân, hắn nhẹ giơ tay lên: “Buông nàng ra.”