Thu Phong Triền
Chương 14 :
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
Già La Diêu khẽ run lên, tựa hồ có chút giật mình. Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, Bạch Thanh Đồng chỉ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của mũi, hai má cùng cằm của y.
“Đuổi ngươi? Ta sao có thể đuổi ngươi đi? Ta vĩnh viễn sẽ không làm như vậy. Ngươi… Ngươi không muốn?”
Bạch Thanh Đồng kiên định tựa hồ có chút tức giận nói: “Đương nhiên không muốn!”
Già La Diêu dừng một chút, thanh âm có chút khàn khàn: “Vì cái gì?”
Bạch Thanh Đồng phiền táo đi hai bước, nói: “Chuyện trước kia ta không nhớ rõ. Nếu ta muốn đi biên quan ta sẽ tự mình nói với ngươi! Tóm lại, tóm lại, ta không muốn!”
“Chính là ngươi ở lại trong kinh… Sẽ có chút nhàn ngôn toái ngữ. Chuyện trước kia của ta, ngươi cũng… Đã biết đi?”
“Vậy thì thế nào?”
Già La Diêu bỗng nhiên chuyển xe lăn qua, nhìn thẳng hắn: “Cho dù có người đồn đãi ngươi là nam sủng của ta, ngươi cũng không để ý?”
Bạch Thanh Đồng nhăn mày phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Quản được người ăn cơm, còn quản được người ta nói sao? Người khác truyền cái gì đâu có liên quan gì đến ta?”
“Chính là trước kia ngươi…”
“Đã nói trước kia thế nào ta không nhớ rõ. Dù sao hiện tại ta không thèm để ý. Ai thích nói thì cứ nói, bản thân ta không làm chuyện gì, vì sao sợ người khác nói?”
Trong mắt Già La Diêu sáng ngời, tiếp theo bất động thanh sắc nói: “Vậy vì sao mấy ngày nay ngươi trốn tránh ta?”
“Ách…” Bạch Thanh Đồng lập tức bị nghẹn, theo bản năng phủ nhận nói: “Ta không trốn tránh ngươi a?”
Khóe miệng Già La Diêu lộ ra một tia cười khổ, theo dõi hắn chậm rãi nói: “Thật vậy chăng?”
Hắn xoay người ra sân, nhất thời cũng không muốn luyện kiếm, đi vòng vo vài vòng ở vương phủ, bất tri bất giác đi vào sân của Già La Diêu.
Bạch Thanh Đồng nhìn tấm biển trống rỗng trên cửa, vẫn không rõ vì sao Già La Diêu không đặt tên cho sân của mình? Hắn nghe thấy trong viện có thanh âm, nghĩ chẳng lẽ Già La Diêu đã dậy? Liền rảo bước tiến vào nội viện.
“Bạch công tử?”
Hắn vừa mới đến gần tẩm cư (phòng ngủ) của Già La Diêu, gã sai vặt kiêm thị vệ bên người Tử Hà của Già La Diêu cũng vừa lúc bưng nước ấm từ hành lang đi vào, thấy hắn lắp bắp kinh hãi.
“Ngài sớm như vậy đã đến tìm vương gia sao?”
“A… Ân. Y đã dậy chưa?”
Tử Hà nói: “Vương gia đã dậy rồi. Ngự y đang xem bệnh cho vương gia. Ngài… Nếu không một lát sau lại đến?”
“Xem bệnh? Hắn bị bệnh sao?” Bạch Thanh Đồng cả kinh nói.
“Không phải a. Là mỗi ngày theo lệ thường chữa trị chân cho vương gia mà thôi.” Tử hà biết hắn mất trí nhớ, liền giải thích với hắn.
“Nga.” Lúc này Bạch Thanh Đồng mới yên lòng, nói: “Ta đây chờ y được rồi.”
Tử Hà nhíu nhíu mày, nhìn trời còn chưa sáng, sáng sớm tàn thu lại rất lạnh, để cho tiểu công tử này đứng chờ ở bên ngoài cũng không thích hợp, vạn nhất bị lạnh vương gia cũng sẽ không vui. Liền nghĩ nghĩ nói: “Thời tiết lạnh, công tử vào phòng chờ đi. Nhưng lúc vương gia trị liệu chân không thích người bên ngoài quấy rầy, ngài ngàn vạn lần đừng lên tiếng, ngừng một khoảng ở bên ngoài, được không?”
“Được.”
Bạch Thanh Đồng trả lời, theo hắn đi vào cư thất của Già La Diêu.