Thu Phong Triền
Chương 21 :
Ngày đăng: 11:36 18/04/20
Cửa ải cuối năm rất nhanh tiến đến, vương phủ cùng triều đình trên dưới ngập tràn không khí vui mừng, dân chúng các gia các hộ cũng vội vàng dọn dẹp quét tước, nghênh đón tân niên sắp đến.
Mấy ngày nay Bạch Thanh Đồng cũng đi theo mọi người vội vội vã vã, bản thân cũng không biết đang vội cái gì, dù sao nói chuyện cũng có ý tứ.
Kỳ thật là Cao quản gia thấy hắn tuổi cũng lớn, từ tai nạn hồi đầu thu, tính tình cũng trầm ổn hơn so với trước, nghĩ đến quan hệ của hắn cùng Vương gia, sớm muộn gì cũng là tâm phúc, liền thử đem một ít chuyện không lớn không nhỏ trong phủ giao cho hắn làm.
Cao quản gia cảm thấy quyết định vẫn là đúng, bởi vì Bạch Thanh Đồng quả thật làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Đừng nhìn hắn tuổi nhỏ, ít từng trải, nhưng làm việc đều đâu vào đấy, ý nghĩ dứt khoát, thật đúng là giúp hắn không ít việc.
“Vương gia, ngươi có đói bụng không? Ta mang cho ngươi bát canh trứng chim.” Bạch Thanh Đồng bưng bát vào thư phòng.
Già La Diêu cũng không kiêng dè hắn, sớm hạ lệnh hắn ra vào thư phòng không cần thông truyền. Nghe thấy thanh âm của hắn, liền buông bút lông, thấy Bạch Thanh Đồng mặc một thân cẩm bào màu trắng, mặt như quan ngọc, thần thái hào hứng, kích động tiến vào.
“Nếm thử đi!” Bạch Thanh Đồng đặt canh trứng chim ở trước mặt y, ánh mắt trong trẻo gắt gao theo dõi y.
Già La Diêu nhếch khóe miệng cười nói: “Sao lại làm phiền ngươi tự mình đưa tới?”
Bạch Thanh Đồng kéo ghế dựa bên cạnh, ngồi ngược lại, hai tay gác lên lưng ghế, cười hì hì nói: “Ngươi nếm thử trước đi.”
Già La Diêu nhìn thoáng qua bát canh trứng chim kia, có chút cổ quái, không khỏi kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng vẫn không nói gì, cúi đầu bắt đầu ăn.
Bạch Thanh Đồng thật vất vả đợi y ăn xong, khẩn cấp hỏi han: “Hương vị thế nào?”
Già La Diêu chậm rãi lấy khăn tay trong ngực, cẩn thận xoa xoa miệng, lại lau tay.
Bạch Thanh Đồng bị động tác chậm chạp của y làm cho sắp không còn kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ.
Rốt cuộc Già La Diêu sửa sang xong, mới chậm rãi nói: “Không tồi.”
“Ha ha ha, đây là ta tự mình làm, ngươi không nghĩ tới đi.” Bạch Thanh Đồng đắc ý khoe thành tích.
Hắn nghĩ đến người kia ở ngay bên cạnh, một mực ở bên cạnh mình. Hắn nghĩ đến người kia là Già La Diêu. Là Tĩnh Vương gia thu lưu hắn từ nhỏ. Chính là không phải! Không phải ——
Người kia không phải y…
Như vậy là ai? Là ai? Vì cái gì ta lại quên hắn?
Bạch Thanh Đồng bị loại trí nhớ như thật mà giả này làm cho có chút mất hồn mất vía. Hơn nữa hắn quả nhiên không đi vào bếp nữa.
Theo thời gian càng gần, ngày cuối năm rốt cuộc tới rồi.
Bởi vì sau tế quân này quân đội sẽ đi đến biên quan, cho nên quy mô vô cùng khổng lồ, cùng sở hữu năm vạn người. Nơi hiến tế là Phượng Minh cốc ở vùng ngoại ô kinh thành. Nơi đó không chỉ là khu vực săn bắn của hoàng gia, cũng là chỗ diễn binh huấn luyện đóng quân của kinh thành và vùng lân cận.
Thời gian hiến tế định là giờ lành ngày hai mươi sáu tháng mười hai, cho nên Già La Diêu mang theo đám người Bạch Thanh Đồng đến nơi dừng chân ở Phương Minh cốc sớm hơn một ngày. Hành cung vốn là nơi ở của hoàng đế, nhưng Già La Diêu làm nhiếp chính vương, cũng ngủ lại ở đây, ở trong Ngưng Tuyền cung.
Bạch Thanh Đồng mặc quần áo thị vệ, trên đường vẫn đi theo sau Cao Hổ cùng hộ vệ an toàn của Già La Diêu.
Trên đường Già La Diêu trộm mở màn xe vài lần, nhìn dáng người nghiêm trang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa của Bạch Thanh Đồng, trong lòng âm thầm mỉm cười.
Tử Hà thấy Vương gia như vậy, nhịn không được cười nói: “Vương gia, nếu ngài lo lắng, không ngại gọi Bạch công tử vào trong xe ngựa để bảo vệ ngài.”
Già La Diêu buông màn xe, gõ ót hắn một cái, cười nói: “Hồ nháo!”
Tử Hà rụt vai, nhịn cười nói: “Vương gia, ngài đừng coi Bạch công tử thành đứa trẻ. Đã nhiều ngày hắn rất chăm chỉ nghiêm túc, ngay cả Cao tổng quản cũng khoe hắn có khả năng. Về quy củ của thị vệ hắn đã sớm cùng Cao Hổ luyện đến thuần thục, ngài chớ lo lắng.”
Già La Diêu lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Ngươi không hiểu.” Nói xong lại nhịn không được vén mành nhìn lại, tìm kiếm thân ảnh của Bạch Thanh Đồng.
.