Thu Phong Triền

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:36 18/04/20


“Ngươi… Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?” Già La Diêu phát hiện hắn vẫn nhìn mình chằm chằm không dời mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái.



“Ta đột nhiên phát hiện…” Bạch Thanh Đồng kéo dài thanh âm.



“Phát hiện cái gì?” Già La Diêu khẩn trương hỏi, trong nháy mắt tim sắp nhảy đến cổ họng.



“Đột nhiên phát hiện… Bộ dáng của ngươi thật đẹp!”



“Khụ khụ ——” Tử Mặc vẫn một mực hầu hạ phía sau bỗng nhiên ho mạnh.



Mặt Già La Diêu đỏ lên.



Y đã lớn đến thế này, còn chưa từng có người nói với y kiểu này. Huống chi, huống chi vẫn là người này nói với y.



Hai tròng mắt tinh lượng của Bạch Thanh Đồng cong lên, cười tủm tỉm nhìn y.



Già La Diêu có chút quẫn bách, nghĩ mình lớn tuổi hơn hắn nhiều như thế, phản ứng vừa rồi đều bị hắn nhìn thấy, liền cảm thấy xấu hổ, cố gắng giữ sắc mặt nghiêm chỉnh, trách mắng: “Nói bậy!”



Chỉ là tiếng nói của y trời sinh trầm thấp mềm nhẹ, ửng đỏ trên mặt còn chưa tan, câu trách cứ này nghe sao cũng không có lực uy hiếp.



Bạch Thanh Đồng cũng không sợ y, thậm chí cũng không vì khoảng cách tuổi tác cũng như thân phận gửi nuôi mà kính sợ cùng ngăn cách với hắn. Tương phản, hắn cảm thấy vị Tĩnh vương gia hai mươi sáu tuổi trước mặt này hình như cũng không lớn hơn hắn quá nhiều, làm cho hắn luôn luôn có cảm giác hai người cùng thế hệ.



Hắn cười nói: “Ta không nói bậy a. Bộ dạng của ngươi thật sự rất đẹp, không tin hỏi Tử Mặc xem.”



“Khụ khụ ——” Tử Mặc lại ho lớn tiếng hơn nữa.



Hắn cũng không nghĩ vị Bạch công tử này sau khi tỉnh lại lại lớn gan như thế, không chỉ không có thái độ tôn kính nên có đối với vương gia, ngược lại giống như người ngang hàng, thậm chí có thể thoải mái tự nhiên nói ra những lời nói này.



Già La Diêu không có cách khác, đành phải lắc đầu, nở nụ cười: “Hồ đồ. Ngươi xem Tử Mặc bị dọa rồi.”



Bạch Thanh Đồng trừng mắt nhìn Tử Mặc, nói: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bộ dạng của vương gia không đẹp? Hay là ngươi thấy diện mạo thực sự của vương gia rất xấu, cho nên bị lời nói của ta dọa? Phản ứng loại này, quá thất lễ.”



Tử Mặc cuống quít xua tay: “Nô tài không dám! Bạch công tử, ngươi đừng hãm hại ta.”



Bạch Thanh Đồng nhìn thấy bộ dáng cuống quýt của hắn, liền cười ha ha.
Tiểu thư kia thấy quần áo của bọn họ sang trọng, lại có bạc, cũng biết là người có thân phận, liền mỉm cười, nói: “Thỉnh lên nhã gian ở lầu hai.”



Bỗng nhiên Bạch Thanh Đồng cảm thấy nơi này có chút quen thuộc khó hiểu, bật thốt lên: “Nhã gian lầu hai có phải tiêu phí thấp nhất không?”



Tiểu thư kia hé miệng cười, nói: “Tiêu phí thấp nhất là năm lượng bạc.”



Vị tiểu thư kia dẫn hai người vào một gian phòng trang nhã trước cửa sổ, đưa lên một quyển thái đơn (thực đơn), liền cúi người cáo lui.



Tử Mặc thấy phản ứng vừa rồi của Tử Mặc hoàn toàn không ‘ngu ngốc’ giống như ngoài đường, nhịn không được hỏi: “Công tử, có phải ngài đã nhớ chút gì không?”



“Không a.” Bạch Thanh Đồng lật thái đơn, không chút để ý nói: “Ta chỉ cảm thấy quen thuộc với quy củ nơi này, đoán là trước kia thường đến.”



Tử Mặc a một tiếng, không thèm nói lại.



Bạch Thanh Đồng cũng xem không hiểu trên thái đơn viết cái gì. Thứ nhất là tên đồ ăn có vẻ mới mẻ độc đáo xa lạ, thứ hai là thật sự hắn không hiểu được mấy chữ này, mười chữ quanh co khúc khuỷu thì có năm chữ không biết, còn có hai chữ là đoán mò. (=.=)



Hắn cũng không ngại mất mặt, dứt khoát ném thái đơn cho Tử Mặc, nói: “Ngươi gọi đi. Ta không biết.”



Tử Mặc thở dài, biết hắn đến cả thi thư cũng quên, chữ nhận thức không được đầy đủ, liền lấy thái đơn qua, lắc lắc chuông trên bàn, gọi tiểu nhị đem vào vài món ăn.



Tiểu nhị kia trịnh trọng nhớ tên đồ ăn, lại nhắc lại một lần xác nhận xong, mới lui xuống. Lúc sau lại có một tiểu nhị bưng chén đĩa vào, đưa lên nước trà cùng đậu phụng hạt dưa miễn phí.



“Phục vụ của nơi này thật không tồi.” Bạch Thanh Đồng cười nói.



Tử Mặc nói: “Tửu lâu hoàng gia, lại là cửa hiệu lâu đời mấy chục năm, phục vụ tất nhiên chu đáo rồi.”



“Tửu lâu hoàng gia? Ha hả, từ này nghe quen tai.”



Bạch Thanh Đồng ghé vào lan can cửa đang rộng mở đón ánh sáng, vô cùng vui vẻ nhìn xung quanh đường.



Tâm tình của hắn tốt lắm, khuôn mặt tuấn mĩ sáng ngời giống như sáng lên. Gió thu thổi loạn mái tóc của hắn, ống tay áo tỳ trên lan can bay lên, cả người như phiêu phiêu dục tiên, tùy thời đều có thể bị gió thổi đi.



Tử Mặc bất động thanh sắc (bình tĩnh) ở bên cạnh nhìn hắn, trong lòng âm thầm thở dài, chớ trách vương gia trao trái tim cho hắn, thật sự thiếu niên này sáng ngời động lòng người, giống như lửa, có mị lực khó hiểu.