Thú Sủng

Chương 16 : Trọng kiến thiên nhật

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Trước kia Nhan Tử Kì chưa bao giờ cưỡi ngựa, đối với những kỹ xảo này hoàn toàn mù tịt, lúc này cả thân mình cứng ngắc áp sát vào lưng dã thú đại thúc, một chút cũng không dám động, tốc độ của dã thú đại thúc quả thực quá nhanh, so với ô tô còn nhanh hơn.



Bóng đêm bao trùm toàn bộ khu rừng, trong bóng tối đám cây cối dường như biến hóa trở thành những con quái vật, giương nanh múa vuốt làm người ta sởn tóc gáy.



Trong bóng tối u ám, tầm mắt của dã thú đại thúc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bước chân không hề chậm lại, thoải mái xuyên qua đám cây cối rậm rạp, một lúc thì chạy lên cao, một lúc lại xuống thấp, quả thực giống như đang lao tới chân trời góc bể, tiểu bạch thỏ sợ hãi rúc người vào túi xách, ngay cả lỗ tai cũng rúc vào.



Tựa vào lớp lông mềm mại như nhung, trong lòng Nhan Tử Kì dâng lên một cỗ ấm áp lạ lẫm.



Tâm tình tuy rất kích động, nhưng cũng có nghi vấn, như là vì sao dã thú đại thúc lại xuất hiện ở đây, vì tới cứu hắn sao? Mặc dù bọn họ cũng có tiếp xúc một thời gian, nhưng cũng chỉ cùng nhau thổi sáo nhảy múa, cũng không thân thiết gì, chỉ là tình bạn đơn giản như vậy thì đối phương chắc hẳn cũng không mạo hiểm mà chạy tới cứu hắn đi.



Mặc kệ lý do gì thì Nhan Tử Kì tin tưởng dã thú đại thúc sẽ dẫn hắn ra ngoài.



Không bao lâu sau thì dã thú đại thúc ngừng lại trên một sườn núi, ở đây có một cái hang nhỏ, Nhan Tử Kì dùng đèn pin cẩn thận kiểm tra một vòng, cảm thấy rất tốt, trong động rất khô ráo, ngoại trừ một đống cỏ khô thật lớn cũng không có đám côn trùng kỳ quái, hắn nhanh nhẹn gom đám cành lá khô nhóm thành một nhóm lửa, dã thú đại thúc sau khi vào động thì hóa về hình dạng thú nhân, thân mình cao lớn chiếm hết gần phân nửa diện tích hang động. Nhan Tử Kì tìm kiếm một ít cỏ khô bên ngoài động, sắp xếp thành một cái giường đơn giản có thể nghỉ ngơi, dã thú đại thúc không hề khách khí, không chờ Nhan Tử Kì lên tiếng đã thoải mái nằm xuống.



Nhan Tử Kì đứng một bên giương mắt nhìn, nhìn dã thú đại thúc, lại nhìn khoảng trống bé xíu còn xót lại của chiếc giường, do dự nửa ngày, cắn chặt răng, nằm xuống đưa lưng về phía dã thú đại thúc, mới nằm yên được một tý, tiểu bạch thỏ đang ngây người trong túi xách rốt cuộc không nhịn được bò ra, lăn lông lốc tiến vào trong ngực hắn.




Nghe thấy lời Nhan Tử Kì nói, Lan Nô Tu Đốn không nói gì nữa, một lúc sau lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.



Đối với cuộc nói chuyện kỳ lạ này, Nhan Tử Kì cũng không muốn tiếp tục, hắn cảm thấy chỉ cần dã thú không biết tới Tần Dật Phàm thì mọi chuyện cũng không còn quan trọng nữa, vì sao mình lại có tâm lý này thì hắn cũng không rõ ràng lắm, bởi vì tinh thần thả lỏng mà hắn nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ.



Sáng hôm sau, Nhan Tử Kì bởi vì toàn thân đau nhức mà tỉnh lại, đến khi mở to mắt hắn mới phát hiện cả người mình bị dã thú đại thúc ôm chặt vào lòng, bàn tay to lớn mạnh mẽ của dã thú đại thúc gắt gao siết chặt cơ thể hắn, ấm áp bao trùm khắp thân mình.



Tư thế mờ ám như thế làm Nhan Tử Kì sửng sốt không biết nói gì, chờ đến khi ý thức dần thanh tỉnh mới vội vàng giãy ra khỏi vòng tay của dã thú đại thúc.



Dã thú đại thúc vốn ngủ rất ngon, bị Nhan Tử Kì nhích tới nhích lui quấy rầy cũng dần thức tỉnh, ánh mắt khẽ mở nguy hiểm nhìn Nhan Tử Kì, giống như đang cảnh cáo hắn không được lộn xộn, cánh tay lập tức dùng sức một chút, đem hắn siết chặt vào trong ngực, hừ lạnh một tiếng, sau đó lại còn há mồm cắn một phát lên vai Nhan Tử Kì, tuy rằng chỉ có ý trừng phạt nên không hề dùng sức nhưng cũng làm Nhan tử Kì đau đến nghiến răng nghiến lợi.



Nhan Tử Kì lúng túng cắn môi, thầm nghĩ, không phải dã thú đại thúc này khi ngủ dậy cũng có tính xấu đi? Cư nhiên lại có hành động cắn người ngây thơ như vậy!!



Tuy rằng trong lòng khinh bỉ hành động của dã thú đại thúc, nhưng lúc này Nhan Tử Kì có tức giận cũng không dám nói, không có biện pháp, hắn còn phải nhờ dã thú đại thúc dẫn hắn ra ngoài a, muốn ôm thì cứ ôm đi, dù sao ở đây cũng không có ai, không sợ dọa chết người khác.