Thú Sủng

Chương 29 : Chân diện mục

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Lan Nô Tu Đốn ngồi dựa vào ghế, không kiên nhẫn nghe Lam Đặc đang lặp đi lặp lại những chuyện vụn vặt, với mớ kinh nghiệm nhiều năm ở chung với người này, y dám chắc Lam Đặc cố tình dùng những chuyện loạn thất bát tao này để phiền chết y, một người keo kiệt lại độc đoán như Lam Đặc làm sao cam tâm ôm phiền muộn một mình? Nhất định phải tìm một người ôm phiền chung với ông.



Vì vậy, đừng thấy Lan Nô Tu Đốn là một nhân vật khó lường ai ai cũng e sợ, hiếm ai biết được, cả ngày y bị đại quản gia bắt nạt gần chết, tức giận mà lại không dám nói gì?



“Lam Đặc, chuyện này ngươi đã nói hai lần rồi.” Đề phòng chính mình nghe tới muốn nôn, Lan Nô Tu Đốn lười biếng mở miệng nhắc nhở vị quản gia của mình.



“Phải không?” Lam Đặc nhíu mày, bình thản nói tiếp: “Ta sợ ngươi có bệnh hay quên, nên nói nhiều một chút cho ngươi nhớ kỹ.”



“Ba” một tiếng, một cây bút gãy nát trong tay Lan Nô Tu Đốn, y vất tàn tích vỡ nát của cây bút sang bên cạnh, thích thú hỏi: “Lam Đặc, dạo này tâm tình không được tốt sao?”



Lam Đặc liếc nhìn y một cái, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Chủ tử, gần đây tâm tình tốt lắm sao?”



Bị đối phương hỏi ngược lại như vậy, trong đầu Lan Nô Tu Đốn liền xuất hiện hình ảnh của tiểu tử kia, cảm giác sinh lực tràn trề, càng trêu đùa tiểu tử kia càng nhìn thấy thuận mắt, đặc biệt khi có hắn bên cạnh chính mình lại ngủ rất ngon.



Nhớ lại ngày đó tóm hắn lên giường, ở trên người hắn phát tiết một trận, cảm giác đó đúng là rất thích a, cảm giác so với bên cạnh nữ giới hoàn toàn khác biệt, chẳng trách nhiều người thích dưỡng nhân sủng như vậy, xem ra có nguyên nhân cả. (ORZ, đại thúc ngươi ngày đó chỉ áp một cái đã xong, giờ nhớ lại còn thấy thích thú, khinh bỉ a!)



Lam Đặc nhìn thấy chủ tử lộ ra vẻ mặt dâm đãng, thầm nghĩ, không lẽ mùa xuân của chủ tử rốt cuộc đã tới rồi? Tuy rằng đã trễ mấy trăm năm, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không!



“Chủ tử, ta đoán hiện giờ ngươi cảm thấy rất vui đi.”



Lan Nô Tu Đốn đưa đôi chân thon dài đặt lên trên mặt bàn, nhướng mi bảo ông cứ việc đoán.



“Có liên quan tới nhân loại tên Nhan Tử Kì kia, có đúng không.” Lam Đặc một phát bắn trúng tim đen, sở dĩ ông biết rõ ràng như vậy đương nhiên là có nguyên nhân, nửa đêm hào hứng sai dực thú trắng đi săn thú, ngoại trừ chủ tử vĩ đại của ông thì còn ai nữa.



Lan Nô Tu Đốn không thừa nhận cũng không phủ nhận hỏi: “Tiểu gia hỏa kia là sủng vật của A Triết?”



“Đúng vậy, nghe nói là Vi Nhĩ của Tây Ca đưa tới tặng cho thiếu chủ, sau đó thiếu chủ thấy hắn gầy yếu quá nên để lại dưỡng, vì vậy hắn mới tới chỗ của Na Cổ.” Lam Đặc phát huy năng lực đại quản gia không gì không biết của mình, tường tận kể lại tin tức cho chủ tử.




“Ngươi làm gì ở đây?” Lão cha còn chưa kịp ổn định, phía sau đã vang lên một âm thanh cứng đờ.



Lão cha hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy Lam Đặc đang trừng mắt từ trên cao nhìn mình, hoảng sợ vội vàng xoay người muốn bỏ chạy, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lam Đặc thò tay một cái đã túm lão cha lại.



“Muốn chạy?” Lam Đặc nghiến răng nghiến lợi hỏi.



Lão cha giật giật môi, cuối cùng cúi đầu trả lời: “Ta cũng không muốn tới đây, tại tiểu Kì bị bệnh, ta đến tìm Kì Na.”



Lam Đặc hừ lạnh một tiếng, tùy tay thả lão cha ra: “Bất cứ ai cũng có thể quan tâm, đúng là người bác ái.” Kì thật lời Lam Đặc muốn nói chính là, bất cứ ai cũng có thể quan tâm, vì cái gì chỉ mình ta là không được, bất quá những lời này ông tuyệt đối sẽ không nói ra, thời điểm mấy trăm năm trước đã không nói được thì càng miễn bàn tới mấy trăm năm sau.



Lão cha bị Lam Đặc bất ngờ đẩy xuống như vậy, liền té ngã xuống bậc thang, vội vàng bò dậy chạy nhanh khỏi nơi đó, cũng không dám quay đầu lại liếc mắt một cái, hoang mang lủi đi mất, mà mục đích tới nơi này cũng quên bén đi mất.



Lan Nô Tu Đốn đi xuống lầu liền nhìn thấy Lam Đặc đang đứng trên cầu thang lầm bầm mắng chửi, đứng bên người ông nhìn theo tầm mắt lại nhìn thấy bóng dáng Na Cổ đang vội vội vàng vàng, không khỏi tò mò hỏi han: “Ông ta tới đây làm gì?”



Lam Đặc nhìn thấy chủ tử bất ngờ xuất hiện vô cùng hoảng sợ, vội vàng bày ra bộ dáng bình thường lạnh nhạt: “Đến tìm Kì Na, bảo là Nhan Tử Kì sinh bệnh.”



“Bị bệnh?” Lan Nô Tu Đốn nhíu mày, không hài lòng hỏi: “Bệnh thế nào?”



Lam Đặc liền trợn mắt tức giận nói: “Na Cổ còn chưa nói ta sao biết được.”



Lan Nô Tu Đốn cũng không để ý tới ông nữa, đi thẳng xuống bậc thang bộ dáng chuẩn bị vọt theo hướng lão cha vừa lủi đi, Lam Đặc vội vàng giữ y lại: “Ngươi muốn đi đâu, vương  sắp tới rồi.”



Lan Nô Tu Đốn trừng mắt nhìn Lam Đặc liếc mắt một cái, vẫy tay thoát khỏi kìm kẹp sau đó xoay người đi về phía cửa.



Lam Đặc thở hổn hển thấp giọng chửi một tiếng: “Chết tiệt, lần nào cũng vậy, cứ đến thời điểm mấu chốt lại chuồn mất!”