Thú Sủng

Chương 38 : Phát hiện bất ngờ

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Lam Đặc thân là quản gia Lan gia, có thể nói là dưới một người trên vạn người, ngay cả thiếu chủ tử Lan gia cũng phải nể mặt ông ba phần, huống chi trong tay ông còn nắm giữ một phần lớn sản nghiệp gia tộc, có thể nói là muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, nhìn góc độ nào cũng rất rực rỡ, chói sáng.



Nhưng có ai biết được cuộc sống của Lam Đặc quản gia lại vô cùng bi thúc?



Bởi vì gia nghiệp Lan gia rất lớn, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều công vụ, Lam Đặc quản gia lại rất có uy tín vì thế bất cứ việc to hay nhỏ gì cũng chạy tới xin chỉ thị của ông, mỗi ngày đều làm ông mệt mỏi như bị một đàn trâu dặm lên người.



Ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài người bạn hỏi Lam Đặc quản gia, vì sao tận tuổi ngày vẫn chưa có bạn đời? Lam Đặc quản gia luôn cười khổ nói là có bạn đời sẽ tốn rất nhiều thời gian, mà ông thì căn bản không còn thời gian rãnh nữa.



Mỗi khi quá mệt mỏi ông sẽ âm thầm nguyền rủa vị chủ tử của mình một chút, cư nhiên quăng hết tất cả mọi việc lớn nhỏ cho mình, làm ông mệt như một con chó vậy, thật hi vọng có ngày nào đó chủ tử cũng sẽ giống ông, vừa bận lại vừa mệt, như vậy mới công bằng.



Nguyền rủa chủ tử xong, ông lại im lặng nhớ đến cái tên chết tiệt ở hậu hoa viên kia, rõ ràng là gần trong gang tấc lại có cảm giác như cách nhau cả vũ trụ xa xôi.



Nhưng dù có giận cỡ nào, trong lòng vẫn luôn nhớ thương, ngày mai phải gọi Kì Na đem tới cho hắn một chút thịt, không biết số rượu đem tới lần trước uống hết chưa, tiện thể tặng thêm vài chai đi, còn nữa, dạo này thời tiết cũng bắt đầu lạnh rồi, có nên chuẩn bị cho hắn một ít quần áo ấm không nhỉ……



Nghĩ tới nghĩ lui Lan đại quản gia lại than thở cực kỳ thê lương, thầm nghĩ, ngươi là cái lão bất tử, ta không ghét bỏ cái thân xác thối tha của ngươi thì thôi, ngươi còn dám ghét bỏ ta, ta không thể lo lắng cho cuộc sống của ngươi được sao, ai quy định tướng mạo tương xứng mới có thể ở chung một chỗ, hơn nữa lúc tướng mạo tương xứng cũng chả thấy ngươi đối với ta có chút thân thiết gì, con mẹ nó, Lam Đặc ta đúng là không có tự trọng mới lãng phí cả đời mình cho loại tiện nhân như ngươi!



Những cảm giác vượt quá khả năng kiềm chế này ngẫu nhiên mới có thể xuất hiện, dù sao Lam Đặc quản gia luôn là một người lạnh lùng có thể kiểm soát được cảm xúc, nhưng gần đây có quá nhiều công vụ, ngay cả việc Nạp Tây vương đến nghỉ ngơi ở Lan gia trang viên, nhiều chi tiết phải tự tay ông đi sắp xếp, mà nguyên nhân chủ chốt là chủ tử căn bản chỉ phủi mông bỏ đi, ngay cả lễ đón tiếp trọng đại như vậy cũng quăng cho ông, còn chủ tử lại thảnh thơi quấn quít bên cạnh tên nhân loại nhỏ bé kia.



Mặc dù ông có một trái tim nguội lạnh, nhưng làm sao lại không biết buồn bực, không có cảm giác cơ chứ………



Vất vả giải quyết công vụ trong ngày, Lam Đặc đang tính toán xem có nên vào nội thành giải khuây một chút không, tìm người cùng nhau uống chút rượu cũng tốt, mấy ngày nay ông bị vị khách nhân cao quý kia làm phiền muốn chết, đặc biệt là những ngày chủ tử không có ở đây, Lý Đức cứ như đang thẩm vấn phạm nhân, bức ông đến sắp điên rồi.



Mới tắm rửa từ phòng tắm đi ra liền thấy một người hầu đứng chờ ở cửa, nhìn thấy ông liền vội vàng nói: “Lam quản gia, chủ tử tìm ông, hiện người đang ở thư các.”



Lam Đặc lau tóc, thản nhiên hỏi: “Tìm ta có việc gì?”



“Chủ tử không nói, chỉ bảo nhanh chóng đi tìm ông.”



Đem khăn tắm vất lên sô pha, Lam Đặc chán nản nói: “Biết rồi.”



Lúc này đã trễ rồi còn có chuyện gì? Xem ra đêm nay lại định xuất hành đi tắm suốt nước nóng đi! Lam Đặc thở dài, thay một bộ quần áo khác vừa nghĩ, nếu năm đó không phải vì Na Cổ, ông cũng không ở lại Lan gia, không lưu lại đây thì giờ ông đâu có cực nhọc như nô dịch như vầy.



Xét đến cùng tất cả đều vì lão bất tử Na Cổ làm hại, hại ông thảm như vậy còn dám bỏ lại ông, thực con mẹ nó đúng là hỗn đản mà! Lão hỗn đản!



Chờ đến khi Lam Đặc tiến vào thư các, Lan Nô Tu Đốn cũng chờ đến sốt ruột rồi, nhìn thấy ông vừa vào cửa liền chỉ chiếc ghế trước bàn mình đang ngồi.
Lan Nô Tu Đốn buồn cười nhìn biểu tình cố gắng chịu đựng của Nhan Tử Kì, hôn chụt một cái vang dội lên mặt hắn, động tác trên tay lại càng tăng tốc.



“A………” Nhan Tử Kì hoảng sợ ngọ nguậy một chút, nhưng lập tức không thể kiềm chế nổi nữa, ánh mắt khép hờ khẽ run rẩy.



Chờ cảm giác choáng váng này qua đi, Nhan Tử Kì lập tức xê dịch thân mình tránh xa khỏi Lan Nô Tu Đốn.



Lan Nô Tu Đốn có chút sửng sốt, sau đó liền hiểu được vì sao hắn không được tự nhiên liền bật cười ha hả: “Đó của ngươi, ngươi còn ngại bẩn sao! ?”



Nhan Tử Kì căm giận trừng mắt, hắn có cảm giác nếu mình cứ ở bên cạnh người này chắc chắc mình sẽ tổn thọ mà chết.



Đương nhiên, Nhan Tử Kì thì đủ rồi nhưng tên cầm thú kia vẫn chưa ăn được gì, vì thế lúc Nhan Tử Kì đang nghỉ ngơi y đột ngột lao tới cắn xé một trận mãnh liệt, có lẽ bởi vì ở trong nước cộng thêm tác dụng của thuốc mỡ Nhan Tử Kì không hề có cảm giác khó chịu, không lẽ cơ thể hắn đã bắt đầu quen thuộc với cảm giác bị dị vật xâm chiếm sao? ORZ……



Bởi vì quậy loạn một trận ở trong nước, thể lực Nhan Tử Kì cũng theo đó mà bốc hơi, chờ Lan Nô Tu Đốn giúp hắn lau khô người rồi bế về giường hắn đã bắt đầu mơ màng ngủ.



Đang lúc Lan Nô Tu Đốn định leo vào ổ chăn ôm lấy Nhan Tử Kì cùng nhau ngủ thì cửa phòng  vang lên một trận xôn xao, Lan Nô Tu Đốn muốn bỏ lơ đi nhưng tiếng gõ cửa cứ vang lên không ngừng, ở Lan gia này, người dám gõ cửa phòng y chỉ có mình Lam Đặc, lúc này không ngồi yên tra tư liệu chạy tới gõ cửa phòng y làm gì?



Lan Nô Tu Đốn không tình nguyện chút nào, khoác một tấm áo choàng rồi đi ra mở cửa, Lam Đặc vẻ mặt căng thẳng, tay cầm một tờ giấy chăm chú nhìn y.



“Chuyện gì?” Lan Nô Tu Đốn trừng mắt, lạnh lùng hỏi.



“Xem này, ngươi xem xem.” Lam Đặc nhét tờ giấy vào tay Lan Nô Tu Đốn, để y nhìn.



……………



“Lan Nô Tu Đốn trẻ người non dạ, phạm vào tội ác, vì thế trục xuất ra khỏi phiến hệ Pháp Địch Lỗ, mục tiêu là tinh cầu trong phiến hệ Phỉ Tác Á —— địa cầu, thời gian là 5 năm……..” Tờ giấy còn ghi rõ ngày giờ xuất phát và trở về.



“Cái này….. ngươi từng sống ở địa cầu một thời gian?” Lam Đặc nuốt nước miếng nhỏ giọng hỏi.



Lan Nô Tu Đốn nhíu mày, suy tư một hồi nhàn nhạt nói: “Có chuyện này sao ta không biết!”



“Ngươi không biết?” Lam Đặc giật mình: “Tuy chỉ có 5 năm thôi nhưng cũng không tới mức quên đi chứ!”



Lan Nô Tu Đốn liếc mắt kiêu ngạo: “Ta thật sự không biết.”