Thú Sủng

Chương 6 : Ban đêm xông vào nhà chính!-phần 2

Ngày đăng: 02:58 19/04/20


Ý nghĩ đầu tiên của Nhan Tử Kì khi khôi phục lại ý thức là: mình còn có thể tỉnh lại sao!



Vốn tưởng lúc đó Lan Nô Tu Đốn dùng sức mạnh như vậy, xem như đi đứt cái mạng nhỏ của hắn, không ngờ vẫn còn sống, nhưng mà sau khi tỉnh lại, thân thể vô cùng đau đớn làm Nhan Tử Kì cảm thấy mình sống không bằng chết, toàn thân giống như bị vỡ nát, tùy tiện động một chút cũng làm hắn đau chết đi sống lại.



Nhan Tử Kì miễn cưỡng mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng thản nhiên xuyên qua khe cửa chiếu lọt vào bên trong, làm cho không gian tối đen bên trong giống như được bịt kín bởi một tầng sương mù ánh sáng, Nhan Tử Kì đang nằm trên sàn nhà, mặt đất cứng rắn làm cơ thể hắn đau thêm vài phần, mặc dù đang nằm trên sàn nhưng không có cảm giác mát lạnh, lúc này hắn mới phát hiện ra mình đang nằm dựa lên một khối lông xù gì đó.



Dưới ánh trăng lờ mờ, Nhan Tử Kì gian nan nhìn lại phìa bên sườn mình, lập tức bị dọa đến choáng váng, chính mình lại đang nằm trên người một con sư tử hổ báo cực lớn, cái sừng nhọn trên đầu nó so với sừng của Lan Nô Triết còn lớn hơn nhiều, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất say ngủ.



Nhan Tử Kì quan sát hoàn cảnh xung quanh và quái vật to lớn bên cạnh mình, có chút quái lạ, nếu hắn không đoán sai thì con sư tử hổ báo này chính là Lan Nô Tu Đốn, nhưng lúc nãy y còn muốn bóp chết mình, sao bây giờ lại tựa vào nhau ngủ thế này?



Khó trách sao Lan Nô Triết nói tính nết phụ thân mình rất cổ quái, quả thật đúng là như vậy.



Hơn nữa hắn bị thương đầy mình như vậy, đại thúc sư tử này cũng không biết giúp hắn xử lý một chút, đem hắn ném xuống đất xong cũng chỉ biết vù vù ngủ say, quả thực là không thể nói lý!



Nhan Tử Kì không thể nhúc nhích, chỉ có thể ở trong lòng ngóng trông Lan Nô Triết bất ngờ đi tìm, phát hiện hắn không có trong phòng, có thể cứu hắn thoát khỏi nơi này, hắn cam đoan nếu có thể thoát khỏi đây, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn làm một sủng vật an phận, đại môn không ra cổng trong không bước, mặc dù sẽ bị chán đến chết cũng nhất quyết không bước vào chủ trạch nữa bước.



Thực nghiệm chứng minh, Lan Nô Tu Đốn không chỉ là một con dã thú, mà chính là một con quái thú! (Sau này y còn có thể là cầm thú, cả ngày chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để thống tiểu Kì. Phốc! )
Bất quá Lan Nô Tu Đốn quả thật là quái thai, tự nhiên lại để một quái vật kinh dị như vậy trong sân nhà mình, không cẩn thận xông ra cắn người thì biết làm sao? Cho dù không cắn người, cắn cây cỏ cũng không tốt!



“Ta đã gọi bác sĩ, ngươi bị thương như vậy, nhất định phải hảo hảo dưỡng một thời gian, bất quá ngươi quả thực rất may mắn, cùng cha ta ở suốt một buổi tối, lại không bị y một chưởng chụp chết, quả thực đáng kinh ngạc.” Lan Nô Triết tấm tắc lấy làm kì lạ, sau mới nói cho Nhan Tử Kì biết, trước đây có người mang theo sủng vật tham dự một buổi tiệc, sủng vật kia không cẩn thận đụng trúng Lan Nô Tu Đốn một chút lập tức bị y một chưởng đập chết.



Nhan Tử Kì nghe thấy lập tức trợn mắt há hốc mồm, không khỏi nhớ tới tình hình hôm qua ở cùng với sư tử hổ báo kia, lúc ấy hắn tức muốn hộc máu, ngoại trừ cảm thấy Lan Nô Tu Đốn chơi xấu quả thực không hề nghĩ tới chuyện sợ hãi, bây giờ nghe Lan Nô Triết nói vậy, mới biết thì ra mạng mình lớn!



Nhan Tử Kì lập tức nhớ tới gương mặt xinh đẹp của Lan Nô Tu Đốn mình thoáng nhìn thấy, kia đúng là gương mặt nhân loại, tuy chỉ là nhìn thoáng trong nháy mắt, bất quá hắn chắn chắn đã nhìn thấy, lập tức kéo lấy tay Lan Nô Triết, bắt đầu hoa tay múa chân, chỉ thấy hắn chỉa chỉa vào chủ trạch, sau đó lại chỉa vào mặt mình, lại khoa tay múa chân diễn tả một đầu tóc thật dài, cuối cùng trợn to mắt hỏi Lan Nô Triết đây là chuyện gì.



Cũng may hai người ở chung một đoạn thời gian cũng không ngắn, sau khi hắn hoa tay múa chân một hồi lâu, Lan Nô Triết cũng miễn cưỡng đoán ra ý tứ của hắn, không khỏi giật mình hỏi: “Ngươi thấy rồi?”



Nhan Tử Kì biết cậu ta hỏi cái gì, liền gật gật đầu.



Lan Nô Triết bất đắc dĩ thở dài: “Y luôn kì quái như vậy, kì thật ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết cha ta có khả năng biến ảo khôn lường, nhưng vì sao y lại biến ra như vậy, ta cũng không hiểu được, tóm lại về sau ngươi không được đến gần chủ trạch nửa bước, nếu còn như vậy, dù là ta cũng không cứu được ngươi.”



Nhan Tử Kì giật giật thân mình đang vô cùng đau đớn, thầm nghĩ: cho dù đánh chết ta, ta cũng không tới đó!