Thú Sủng

Chương 60 : Bất trắc

Ngày đăng: 02:59 19/04/20


Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy ra từ lóng tay, trong mắt Lý Đức hiện ra một tia ai oán, mím môi muốn đi qua, thử nắm lấy bàn tay Lan Nô Tu Đốn, thấy y không có động tác gì lúc này mới âm thầm thở nhẹ ra, mở từng ngón tay, lấy đi những mãnh vỡ, sau đó nắm lấy ống tay áo trắng tinh của mình nhẹ nhàng lau vết máu.



“Thúc, người kia thực sự quan trọng như vậy?”



Lan Nô Tu Đốn hơi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, ngũ quan cương nghị khắc dấu ấn lãnh khốc, gằn từng tiếng trả lời: “So với sinh mệnh còn quan trọng hơn.”



Lời hứa hẹn thâm tình này so với lưỡi dao sắc bén còn gây ra nhiều thương tích hơn, Lý Đức cảm thấy ngực tê rần, dòng chất lỏng nóng bỏng tanh tưởi tràn lên cuống họng, chỉ thấy sắc mặt cậu tái xanh, cố gắng nuốt huyết khí xuống.



Lấy ra một chiếc khăn tay trong tay áo, Lý Đức đơn giản băng bó một chút.



“Lý Đức.” Lan Nô Tu Đốn đột nhiên gọi một tiếng, thân mình Lý Đức khẽ run lên, cúi đầu nhìn vào ánh mắt thâm thúy của y.



Chỉ nghe Lan Nô Tu Đốn tiếp tục nói: “Người bắt đi tiểu Kì, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”



Lý Đức miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Đã biết, ta sẽ gọi người tới hỗ trợ.”



“Không cần, ngươi trở về đi.” Lan Nô Tu Đốn nhìn mảnh vải trên tay lạnh lùng cự tuyệt cậu, phất tay bảo cậu có thể đi rồi.



Lý Đức thầm mắng trong lòng chính mình quá hèn hạ, biết rõ đến đây sẽ không có gì tốt đẹp vẫn nhịn không được mà chạy tới, hiện tại như ý nguyện thấy được đổi lại một thân đầy thương tích.



Xoay người rời đi hai bước, Lý Đức nhịn không được cắn môi quay đầu lại nói: “Thúc, ngươi vì cái gì lại không còn lạnh lùng như trước? Ta tình nguyện cùng ngươi cô độc một đời.” Bởi vì không chiếm được, vì thế ta tình nguyện cùng ngươi cô độc cả đời, cũng không muốn ngươi vì bất cứ ai mà động tình.



Lan Nô Tu Đốn nghe lời cậu nói xong, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười nhợt nhạt hiếm thấy: “Chỉ sợ không có cơ hội này.” Đời này, y đã định phải ràng buộc vời tiểu tử kia.



Lý Đức không nói gì nữa, xoay người rời khỏi chủ trạch.



Nhìn thấy bóng dáng cao gầy của cậu, Lan Nô Tu Đốn không tiếng động thở dài, tùy tay kéo mảnh vải trên tay, thì thào lẩm bẩm: “Quả thật là càng lớn càng không trung thực.”



Mọi người ngồi hoặc đứng trong đại sảnh, chờ đợi trong bất an, lần trước Lan Nô Tu Đốn và Lý Đức đã có chuyện không vui, hiện tại Lan Nô Tu Đốn lại đang tức giận nhìn thấy Lý Đức không biết sẽ có phản ứng gì hoàn toàn không thể đoán được, mọi người đều vì Lý Đức mà lo lắng đổ một thân mồ hôi lạnh.



Mãi đến khi Lý Đức hồn bay phách lạc đi ra tiền sảnh, mọi người nhìn thấy Nạp Tây Vương không chút sứt mẻ gì lúc này mới âm thầm thở ra.



Không đợi mọi người tiến tới hỏi han, Lý Đức đã mở miệng trước: “Niên Vân, chúng ta trở về.”
Khách Lỗ Phi vội vàng gật đầu: “Vương đi theo ta…………”



Nhan Tử Kì cảm thấy cả người cứ mê man, hắn hẳn đã bị nhốt vài ngày đi, trong phòng không có cửa sổ không thể quan sát bên ngoài, vì thế Nhan Tử Kì không hề có khái niệm thời gian, chỉ biết ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, không choáng mới là lạ.



Bình thường khi tới bữa cơm sẽ có người đưa vào một loại trái cây có màu xanh lá từ cái lỗ nhỏ bên dưới cánh cửa, Nhan Tử Kì không khách khí với bọn họ, đưa tới bao nhiêu hắn ăn bấy nhiêu, hắn còn phải giữ thể lực để chờ Lan Nô Tu Đốn tới cứu.



Bất quá hôm nay đã muộn vẫn không có người đem cơm tới, Nhan Tử Kì đang cảm thấy buồn bực thì nghe thấy cửa răng rắc một tiếng, mở ra, Nhan Tử Kì nhìn chằm chằm cánh cửa mở ra mà sững sờ, hắn còn tưởng nó vĩnh viễn sẽ không mở ra, thậm chí nhiều lần hắn ảo tưởng khi dã thú đại thúc tới cứu mình có lẽ sẽ trực tiếp nổ tung phòng nhỏ này!



Chờ cửa mở ra hoàn toàn, thấy rõ bộ dáng người tiến vào, Nhan Tử Kì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Lý Đức người này hắn cũng đã quá quen thuộc, lần trước suýt chút nữa bị khinh bạc, mà người bên cạnh Lý Đức, Nhan Tử Kì nhớ lại một chút, là tên lưu manh gặp trong tiệm trang sức dã thú đại thúc dắt mình đi.



Được rồi, hắn tới Nạp Tây lâu như vậy, đắc tội cũng chỉ có hai người này, không còn ai nữa, kỳ thật hắn nên sớm đoán ra, chính là, Nhan Tử Kì hắn có gì mà hai vị đại nhân vật này phải liên thủ đối phó a? Chẳng lẽ bởi vì sau lưng hắn có chỗ dựa quá vững chắc sao?



“Xem ra ngươi thật tự tại.” Ánh mắt Lý Đức liếc một vòng căn phòng nhỏ, mỉm cười hướng Nhan Tử Kì nói.



Nhan Tử Kì bĩu môi: “Đây cũng là nhờ phúc của ngươi.”



Lý Đức vẫn tươi cười như cũ: “Ta còn có thể cho ngươi càng thoải mái hơn nữa.”



“Cảm tạ, ta ra sao cũng không nhọc công ngươi lo lắng.” Bị ngươi lo lắng mới gọi là đau khổ, Nhan Tử Kì không kiên nhẫn nghĩ.



“Nhan Tử Kì, ta giết ngươi đơn giản như giết một con sâu vậy, ngươi tin không.” Lý Đưa đưa tay nắm lấy cằm Nhan Tử Kì, lại bị hắn hung hăng gạt bỏ.



Chỉ nghe thấy Nhan Tử Kì cười cười nói: “Nếu ngươi muốn giết ta cũng sẽ không chờ tới tận bây giờ.”



Lý Đức híp mắt nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Nhan Tử Kì, ngươi có thể không chết, chỉ cần ngươi rời khỏi Lan Nô Tu Đốn.”



“Hắc hắc, vậy ngươi vẫn để ta chết đi, phải biết rằng, không được gặp y, ta sống không bằng chết.” Nhan Tử Kì nói xong lời này, trong lòng cười thầm, nghĩ rằng mình nói ra lời thổ lộ sâu sắc như vậy đáng tiếc dã thú đại thúc lại không nghe được, nếu nghe thấy không biết sẽ vui sướng cỡ nào.



Lý Đức nhìn bộ dáng thâm tình của hắn mà ghê tởm, hung hăng liếc mắt một cái, lập tức xoay người rời đi.



Khách Lỗ Phi nhìn thấy hai người đấu khẩu ù ù cạc cạc chả hiểu gì, mãi đến khi Lý Đức xoay người đi hắn mới đau đầu theo sau.