Thú Sủng

Chương 69 : Phiên ngoại 1

Ngày đăng: 02:59 19/04/20


Nạp Tây một năm không phân thành bốn mùa, luôn ấm áp dễ chịu, có điểm giống như khí hậu cuối xuân đầu hạ ở địa cầu, vô cùng thích hợp để sinh sống, vì thế nên các thế hệ sau này ở Nạp Tây sinh mệnh đều kéo dài.



Sau khi Nhan Tử Kì kết hôn với Lan Nô Tu Đốn, bởi vì không có chuyện gì để quan tâm vì thế cũng trở nên lười biếng, mỗi ngày không phải nằm trên giường thì chính là nằm trong lòng ngực Lan Nô Tu Đốn, không thì chính là nằm trên sô pha trong phòng khách, hay thảm cỏ trong hoa viên, ngay cả đồ ăn vật yêu thích nhất cũng được nhập khẩu từ địa cầu tới, dưới không khí lười nhát như vậy cũng làm con người ta chịu ảnh hưởng, ngày càng lười biếng.



Mắt thấy không khí trang viên ngày càng chán chường, trong lòng mọi người đều kỳ vọng có thể phát sinh chuyện gì để thay đổi không khí Lan gia một chút…….



Hôm nay thời tiết vẫn tốt như mọi ngày, những đám mây rực rỡ phiêu đãng trên không trung, đại địa chìm đắm trong mùa xuân tươi đẹp.



Nhan Tử Kì bất ngờ dậy sớm hơn so với mọi ngày, xoa xoa thắt lưng bò xuống giường, quay đầu lại trừng sư tử lông xù trên giường, trong lòng hung hăng mắng: cầm thú!



Từ sau khi hai người kết hôn, cầm thú này lúc trên giường ngày càng quá đáng, trước kia thỉnh thoảng Lan Nô Tu Đốn mới hóa thành hình thú cùng hắn làm chuyện yêu, nhưng dù sao cũng chỉ là ngẫu nhiên, còn hiện tại một buổi tối y dám biến thành ba bộ dáng để gây sức ép cho hắn, hình người, hình thú nhân, hình thú…… lần nào cũng làm hắn dở chết dở sống mới thôi.



Đêm qua rõ ràng đã nói hôm nay có chuyện rất quan trọng, ở trên giường không được quá phận, không ngờ cầm thú này cư nhiên dùng hình thú cùng hắn làm từ đầu tới đuôi.



Hoàn hảo dược vật ở Nạp Tây đủ tiên tiến…….Nhan Tử Kì cười khổ sờ sờ nơi thường xuyên bị xâm phạm bên dưới, bởi vì tác dụng của dược vật nên có thể tiếp nhận dễ dàng.



Tùy tiện tìm một kiện quần áo khoác lên người, Nhan Tử Kì đi tới bên cửa sổ kéo bức màn để ánh mắt trời chói chang nhanh chóng tràn vào phòng.



Mở ra một cánh cửa sổ, Nhan Tử Kì hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lại gọi: “Dã thú đại thúc, mau dậy, hôm nay phải tới bệnh viện đón đứa nhỏ.”



Thấy dã thú trên giường vẫn không nhúc nhích, Nhan Tử Kì xoay người trở về giường, nâng một chân lên đá dã thú: “Này, dậy cho ta, nghe không?”



Nhìn thấy cơ thể khổng lồ của dã thú giật giật, Nhan Tử Kì hiển nhiên muốn thu chân về nhưng trong nháy mắt cơ thể khổng lồ của dã thú biến thành thú nhân, chộp lấy cẳng chân trong không trung của hắn, chỉ thấy y dùng sức một chút Nhan Tử Kì đã bị túm về lại trên giường.



Nhan Tử Kì cảm thấy trời đất đảo lộn một trận, chính mình đã bị đặt dưới thân Lan Nô Tu Đốn, đôi môi ấm áp lập tức tiến tới ngậm lấy đôi cánh môi định hé ra, nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng đốt cháy hai người.



Chờ hôn xong, Nhan Tử Kì cả người vô lực mà thở hồng hộc.
Tuy rằng y cũng đã chuẩn bị tinh thần trước, nghĩ thầm, sau khi có đứa nhỏ, Nhan Tử Kì nhất định sẽ dành một phần tinh lực đi chiếu cố hai đứa nhỏ, nhưng dù có chuẩn bị tâm lý cỡ nào nhưng đối mặt với Nhan Tử Kì trong mắt chỉ có đứa con mà nhìn như không thấy y, Lan Nô Tu Đốn cực kỳ buồn bực.



Buổi tối khi chuẩn bị ngủ, nhìn thấy Nhan Tử Kì ôm gối chuẩn bị rời đi, Lan Nô Tu Đốn vội vàng giữ chặt hắn lại: “Ngươi muốn làm gì?”



Nhan Tử Kì cười hắc hắc: “Ta muốn đi bồi bọn nhỏ.”



“Bọn họ sớm ngủ rồi không cần ngươi bồi, người cần ngươi bồi bây giờ là ta!”



“Ngươi cũng không phải tiểu hài tử.”



“Ta là chồng ngươi! Ngươi nói xem hôm nay ngươi nhìn ta mấy lần?”



“Ách…………” Nhan Tử Kì ngừng lại, nghĩ lại một chút, hình như sau khi nhóm tiểu thú về nhà, hắn không liếc mắt nhìn Lan Nô Tu Đốn được một lần, toàn bộ lực chú ý đều bị hai tiểu tử kia chiếm đi: “Đừng như vậy, ngươi không đến mức ăn dấm chua của bọn nhỏ đi.”



“Ta chính là như vậy!” Lan Nô Tu Đốn thành thật thừa nhận.



“Ngươi……. bọn nó cũng là hài tử của ngươi.”



“Tóm lại, đêm nay ngươi đừng hòng ra khỏi cửa một bước.” Lan Nô Tu Đốn ôm cổ Nhan Tử Kì kéo về giường.



Lan Nô Tu Đốn thầm nghĩ, mới ngày đầu tiên tâm Nhan Tử Kì đã bị bọn nó câu đi, từ ngày tháng năm này trở đi, y còn không phải cả ngày cùng giành người với bọn nó sao, nghĩ lại lại càng thấy đau đầu!



Mà Nhan Tử Kì lúc này vẫn còn đang cố gắng suy nghĩ làm thế nào để chuồn ra nhìn bọn nhỏ.



Bầu trời đêm chi chít vì sao, một mảnh an tường.