Thú Tập

Chương 10 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Ý thức Diệp Gia bắt đầu mơ hồ, một nửa là do thiếu máu, một nửa là vì đau.



Thanh Dịch nắm lấy hàm dưới của hắn, khiến hắn há mồm, rồi mới nâng đầu hắn lên đổ nước vào.



Cảm xúc lạnh lẽo ở cằm làm cho Diệp Gia tỉnh táo lại một ít, khuôn mặt Thanh Dịch ở ngay trước mắt hắn.



“Tránh ra……” Diệp Gia mấp máy môi, nhưng kỳ thật cũng không phát ra âm thanh.



Sau khi kiểm tra, Diệp Hoa nói: “Trứng trượt, đây là dấu hiệu tốt, chứng tỏ nó phải đi ra.” Lại quay ra nói với Diệp Gia: “Anh cố chịu đựng một lúc nữa.”



“Hắn mất máu khá nhiều.” Thanh Dịch để chiếc chén không xuống bình tĩnh nói.



“……”



“Anh ấy sẽ không có việc gì.” Diệp Hoa nói.



Hai tay Diệp Hoa run run, bỗng nhiên, một đôi tay trắng đến nỗi gần như trong suốt xuất hiện bên cạnh, cũng bắt đầu ép xuống.



“Ngươi……” Diệp Hoa khó hiểu.



“Hắn không chịu được lâu như vậy đâu, tốc độ hô hấp giảm xuống, tim cũng đập chậm lại.”



“Ngươi định làm gì?”



“Đem trứng lấy ra.” Thanh Dịch thản nhiên nói.



“Không được!” Diệp Hoa thất thanh kêu lên, quá hoang đường.



Thanh Dịch ngẩng đầu, “Khi cơ thể ký sinh bắt đầu suy yếu, trứng vì tự bảo vệ mình bắt đầu cùng cơ thể ký sinh thoát ly, bây giờ là thời cơ tốt nhất.”



“Chính là cưỡng ép như vậy…… có lẽ sẽ……” Trong đầu Diệp Hoa hiện lên vô số các khả năng, bất cứ cái nào cũng sẽ dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.



“Còn có thể tệ hơn so với bây giờ sao? Nếu cứ để thế này, trứng vì sự sinh tồn của chính mình mà bắt đầu hấp thu sinh mệnh của cơ thể ký sinh, hoặc là ngươi đợi cho đến khi hắn chết, trứng ở trong phá bụng mà chui ra?”



Diệp Hoa đột nhiên cúi đầu, rồi nói, “Làm đi.”



“A!” Diệp Gia phát ra tiếng kêu thảm thiết.



So sánh với sự đau đớn đang phải chịu, căn bản vừa rồi không tính là gì cả.



“Nhịn xuống.” Thanh Dịch nhìn Diệp Gia.



“A…… A……” Diệp Gia chợt ngất đi, rồi lại bị một cơn đau mãnh liệt hơn kéo quay về.



Cùng với tiếng thét chói tai của Diệp Gia, tay Thanh Dịch cũng run rẩy theo, nhưng y rất nhanh liền ổn định tâm tình, các ngón tay kiên định ép xuống, tác động thẳng xuống bụng.



Diệp Hoa che mặt, hai chân bủn rủn, bên tai là tiếng thở dốc không ngừng của Diệp Gia, có thể khiến Diệp Gia khổ sở như thế, đủ thấy nỗi đau này khó mà đong đếm được.



Diệp Hoa nhào về phía trước, áp sát vào mặt Diệp Gia, “Lập tức sẽ ổn thôi, rất nhanh.” Rồi mới nói với Thanh Dịch, “Nhanh lên, anh ấy cần một cơn sốc.”



“Không được, không…… đi…… ngươi giết ta đi, tiểu Hoa……” Hắn thở gấp, môi trắng bệch, cúi xuống nhìn cái bụng nhô lên của mình.



Diệp Hoa che mắt hắn lại, “Rất nhanh, cố thêm chút nữa, anh, nếu anh chết, vậy em phải làm sao?”



“Đúng…… đúng……” Diệp Gia bắt lấy tay Diệp Hoa đang đặt trên mí mắt hắn, “Không thể chết được……”



Tay Thanh Dịch nhấn mạnh xuống, Diệp Gia lại thở hổn hển, “…… A……”



“Thấy……” Giọng Thanh Dịch trở nên lạ lẫm.



Diệp Hoa đến gần liền thấy, đây là……



“Trứng?” Thanh Dịch nghi ngờ nói, tuy rằng chỉ lộ ra cái đầu, nhưng không phải trứng.



Không khác lắm so với thai nhi ở trái đất, chỉ là trên người có một lớp màng bán trong trong bao lấy, có vẻ giống cuống rốn (nhau thai), nhưng cũng không hoàn toàn giống.



“Là thai nhi…… trời ạ……” Diệp Hoa nói với Thanh Dịch: “Ngươi tránh ra, để ta.”



Diệp Gia đã không phân rõ ai là ai, cho nên khi Thanh Dịch tiếp nhận cầm lấy tay Diệp Gia, Diệp Gia cũng thuận theo nắm chặt lấy.



Diệp Hoa thật cẩn thận nâng đầu thai nhi lên, tiếp theo là vai……



“Mau, lấy một ít vải cùng quần áo mềm đến đây, càng mềm càng tốt.” Diệp Hoa làm không ngơi tay nói với Thanh Dịch.



Sau khi cắt bỏ lớp màng ngoài, thai nhi bảy tháng cũng không lớn hơn bao nhiêu so với một con mèo nhỏ, trên người có nhiều nếp nhăn màu hồng nhạt, Diệp Hoa không khỏi nghi ngờ liệu nó có thể sống sót hay không. Diệp Hoa vỗ vỗ vào mông đứa nhỏ, chính là bé vẫn không khóc. Sau khi vỗ vài cái, Diệp Hoa đành tạm thời mặc kệ bé, xem Diệp Gia trước rồi tính sau.



“Thuốc cầm máu?” Diệp Hoa hỏi Thanh Dịch.


Thanh Dịch có chút hối hận, tay y đặt lên tay Diệp Gia, không cho phép hắn ngồi dậy.



Diệp Gia bị kích động, khiến cho Thanh Dịch lo lắng có nên chữa lại câu nói hay không, trong khi do dự, tay phải bị giữ lấy nên Diệp Gia dùng tay trái quăng cho Thanh Dịch một cái tát.



Cái tát yếu như lụa mỏng quất vào mặt, nhưng cũng đã dùng hết toàn lực của Diệp Gia. Sau khi đánh trúng, cánh tay Diệp Gia buông thõng bên người, có chút kinh ngạc, hắn tưởng rằng Thanh Dịch nhất định sẽ tránh thoát.



Thanh Dịch dùng ngón trỏ lướt qua má, đem chuyện này ghi nợ lên người Diệp Hoa.



“Anh, anh tỉnh rồi?” Diệp Hoa từ cửa đi vào, đi đến đối diện liền buông đứa trẻ trong tay ra, rồi vui mừng chạy đến xem xét Diệp Gia.



Khuôn mặt căng cứng như dây cung liền thả lỏng ra.



Thực ra, Diệp Hoa chẳng qua là sang phòng bên vắt sữa, con thú bị thương không thể đặt ở trong phòng Diệp Gia, điều này đối với việc dưỡng thương của Diệp Gia không hề có ích, ngược lại chỉ tăng nguy cơ nhiễm trùng.



Mới vừa rồi đứa nhỏ đói bụng, khóc rất to, còn to hơn lúc ban đầu, hiệu quả của bát sữa tươi quả là kinh người.



Trong lòng đất trống, tiếng khóc rất to lại rõ ràng, Diệp Hoa đành phải ôm nó sang căn phòng liền kề, đó vốn là phòng trống, hiện tại đặt con thú bị thương, hơn nữa còn dùng khóa cố định tứ chi con thú ở góc tường.



Thanh Dịch quan sát Diệp Hoa, Diệp Hoa vốn mang những ý nghĩ không tốt về đứa nhỏ nên trong lòng chợt bất an, sẽ không phải Thanh Dịch biết ta đối với trứng của y hạ độc thủ đi, bằng không vì cái gì mà nhìn ta như vậy, nhưng Thanh Dịch hẳn là không cần đứa nhỏ này, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.



Diệp Hoa cùng Diệp Gia không quá giống nhau, bất quá nhìn kỹ, cũng không phải không có nét nào giống. Thanh Dịch vì phát hiện nhàm chán này mà dừng lại vài giây.



Diệp Hoa đem đứa nhỏ đang ôm trong lòng đặt trên chiếc giường bên kia, nơi tầm mắt Diệp Gia không thấy được.



“Có đói không? Có canh rau đấy.” Diệp Hoa đi tới chỗ cái bếp lò, phía trên là canh nóng vẫn đang đun, là canh rau loãng.



Miệng Diệp Gia nhạt nhẽo, trong bụng tuy trống rỗng nhưng không muốn ăn gì.



Diệp Gia múc nửa bát mang đến ngồi ở đầu giường Diệp Gia, “Chịu khó một chút, ăn thức ăn lỏng rất có lợi cho anh.” Nói xong, liền nâng đầu Diệp Gia dậy, múc một thìa đưa tới miệng hắn.



Thanh Dịch cũng không tranh được, lại không nghĩ nhìn hai người khăng khít thân mật với nhau, nhưng bảo rời đi thì y lại không cam lòng, liền đi tới cạnh đứa nhỏ, lần đầu tiên thật sự nhìn con nối dòng của chính mình.



Thanh Dịch dùng tay chạm vào cằm của đứa nhỏ, thực mềm mại. Móng tay vừa dài vừa sắc, cứ thế cắt vào làn da, nhiều dấu máu màu lam hiện lên, rồi đọng lại thành một đường mảnh, lấy tay lau đi, miệng vết thương cũng biến mất.



Diệp Gia không yên lòng vừa nuốt canh, con mắt cũng liếc nhìn sang một hướng khác, Diệp Hoa hơi nghiêng thân mình sang một bên, vừa lúc che đi.



Diệp Gia lúc này mới chuyên tâm ăn. Ăn được nửa bát canh rau nấu nhừ, Diệp Gia liền cảm thấy no.



Diệp Hoa tắt lửa đi, nói với Diệp Gia, “Em đi bưng nước canh lên, tránh bị cạn, chờ khi nào anh đói thì đun lại.”



Diệp Gia gật đầu, một lát sau, lại kéo kéo tay áo Diệp Hoa.



Diệp Hoa xoay người lại cúi xuống.



Diệp Gia nhẹ giọng hỏi: “Kia…… thật là trứng sao?”



Diệp Hoa biết anh trai mạnh miệng yếu lòng, nếu đứa nhỏ kia thật sự chết non, cũng liền thôi, nếu bảo ra tay, hắn phần nhiều là không xuống tay được.



“Thanh Dịch nhìn qua cũng không khác gì so với nhân loại.” Còn sự kinh ngạc của Thanh Dịch khi thấy đứa nhỏ kia, Diệp Hoa cho rằng không cần…… nói.



Nghe xong lời nói của Diệp Hoa, Diệp Gia bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt anh tuấn mà liều lĩnh ngay trước mắt khi vừa tỉnh lại kia.



Về năng lực, có thể so với người máy quân sự, thậm chí so với người máy còn mạnh hơn, người máy nếu bị tấn công vào các phần link kiện quan trọng còn có thể chết. Về khuôn mặt, ngay cả nam nhân anh tuấn nhất của tinh hệ đều kém y một phần, chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần, khuôn mặt của nữ minh tinh đẹp nhất ngân hà cũng không hoàn mỹ như y, chẳng ngại nữ minh tinh kia được mệnh danh là mỹ nhân mang gen tinh xảo nhất.



Diệp Gia suy nghĩ đến thất thần.



Diệp Hoa hiểu lầm hắn còn đang suy nghĩ đến đứa nhỏ, liền nói: “Anh muốn nhìn không?”



“A? Nhìn cái gì?” Mê man hỏi.



Trong lòng Diệp Hoa “Di” một tiếng, nói: “Đứa nhỏ.”



“Không!” Diệp Gia cứng giọng nói, nhưng một lát sau, đầu óc của hắn giống như đang trôi nổi trong nước, cao thấp lay động.



Thanh Dịch đang nhéo nhéo đứa nhỏ, đôi mắt bé mở to, rưng rưng nước mắt, nhưng lại không khóc.



Thanh Dịch hẳn là vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện của bọn hắn, Diệp Hoa vừa đi lại đây, y đã để lại đứa bé lên trên ghế. Diệp Hoa ôm đứa bé quay lại bên mép giường của Diệp Gia.



Diệp Gia mới chỉ nhìn qua đứa nhỏ một lần, hình ảnh về nó rất mơ hồ, bây giờ nhìn lại, thực nhỏ, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, cái miệng cũng nhỏ, những ngón tay đang nắm chặt lại càng nhỏ hơn. Đã không bị Thanh Dịch quấy rầy, đứa nhỏ nhắm mắt lại, nhìn qua thực yên tĩnh mà thoải mái.



Diệp Gia không nói, Diệp Hoa cũng không mở miệng.



Thanh Dịch ngồi cách đó không xa, dường như chuẩn bị ngồi dây dưa, bởi vì nhìn y giống như đang ngủ, khuỷu tay đặt lên tay vịn của ghế, bàn tay đỡ lấy má, thân mình hơi nghiêng sang một bên.



“Anh muốn ôm đứa nhỏ không?” Trong không khí căng thẳng này, Diệp Gia đành phải hỏi.



Không ngoài dự kiến, Diệp Gia trả lời một cách cứng nhắc: “Không cần.” Giọng nói mang đầy vẻ khó chịu.