Thú Tính Đại Phát

Chương 10 :

Ngày đăng: 03:07 19/04/20


Mọi chuyện bắt đầu từ bốn năm trước, bởi vì lão già kia là sư phụ của bọn họ, sau khi bị Nguyệt Ảnh đâm trúng mộ kiếm, trong lúc Nguyệt Ảnh đốt sơn trang thì chạy trốn được.



Lão ta chữa hết những thương thế của mình, những năm sau đó lão liều mạng tìm kiếm xem Nguyệt Ảnh ở đâu, chỉ là khi đó Nguyệt Ảnh đang ở chỗ Túc lão học về cơ quan thuật, chỗ ở hết sức ẩn mật, lão ta không có cách nào để tìm ra.



Tiếp tục chờ đợi cho đến khi Nguyệt Ảnh xuất hiện trên giang hồ lần nữa, sau khi kết hạ rất nhiều cừu gia, hắn tự tạo một trang viên, gọi là Cầu Hận lâu, bất luận kẻ nào cũng có thê vào, chỉ bất quá trong hoa viên có một mê hồn trận, nếu không có người quen thuộc với trận pháp dẫn đường, căn bản thì đây chính là tử lộ.



Lão già kia không cách nào phá được mê hồn trộn, lại không cam lòng mò vào đó tìm chết, mà cũng biết Nguyệt Ảnh căn bản là không có khả năng sẽ gặp lại lão ta, vì vậy liều hạ độc hại con trai duy nhất của Nhan Tu Độc, chính là muốn bức Nhan Tu Độc cùng Lương Thanh Nghĩa phải đến Cầu Hận lâu cầu xin Nguyệt Ảnh chữa trị cho đứa bé.



Nếu như Nguyệt Ảnh không muốn chữa trị, cùng lắm thì ba người đó sẽ chết trong mê hồn trận kia, lão ta ở chỗ khác tìm phương pháp phá giải nó.



Nhưng nếu như Nguyệt Ảnh đồng ý chữa trị, chỉ cần xuống tay từ chỗ Lương Thanh Nghĩa, sẽ để Lương Thanh Nghĩa dẫn đường qua mê hồn trận, sớm muộn cũng có một ngày lão ta cũng có thể vào được Cầu Hận lâu.



Chỉ là lão ta không ngờ tới Nguyệt Ảnh muốn bọn Nhan Tu Độc làm tôi tớ hai mươi năm, Nhan Tu Độc cùng Lương Thanh Nghĩa ở lại trong Cầu Hận lâu làm tôi tớ, căn bản không có đường ra bên ngoài, tính ra thì kế sách của lão ta cũng đã thành công một nửa.



Lão ta bên ngoài nghiến răng chờ đợi, rốt cuộc cũng đợi được tới ngày mấy người Nhan Tu Độc được đi ra ngoài, vì vậy lão ta rốt cuộc tìm được cách liên lạc với Lương Thanh Nghĩa, trước thì muốn Lương Thanh Nghĩa dấu diếm tin tức lão ta còn sống, kế đó thì lấy lí do là muốn chỉ điểm kiếm pháp cho Lương Thanh Nghĩa mà mỗi ngày lén lút gặp hắn, chính là vì muốn từ trong miệng Lương Thanh Nghĩa thu được tin tức của Nguyệt Ảnh.



Sau đó Nhan Tu Độc lại vội vàng chạy về phương Bắc, chỉ để lại một lá thư nói Nguyệt Ảnh bị bệnh.



Lão ta biết được tin đó, liền biết cơ hội trời cho đã tới rồi, lập tức sai bảo Lương Thanh Nghĩa phải đi đến Cầu Hận lâu, trong miệng thì nói là muốn tha thứ tất cả mọi chuyện mà Nguyệt Ảnh đã làm, muốn trực tiếp nói với hắn mặc kệ trước kia hắn có sát sư đốt trang như thế nào đi nữa.



Lương Thanh Nghĩa rất tin tưởng vào lời của lão ta, liền mang lão đi về phương Bắc.



Chỉ bất quá đứa con trai độc nhất của Nhan Tu Độc lại nhận ra diện mạo của lão, lão ta dọc đường đi giả bộ bày ra bộ dáng từ sư, cùng lúc lại đi uy hiếp tiểu oa nhi kia không cho phép nó đem chuyện lúc trước ra mách với Lương Thanh Nghĩa, để tránh không cho Lương Thanh Nghĩa biết được lão ta chính là người ra tay hạ độc hại con Nhan Tu Độc, tránh làm hỏng đại sự.



Lương Thanh Nghĩa không nghi ngờ gì, đưa lão ta vào trong lâu, hơn nữa còn chỉ cho lão ta biết phòng của Nguyệt Ảnh ở đâu. Lão ta lập tức đi trước, chính là muốn mang Nguyệt Ảnh đi.



Lão ta đối với Nguyệt Ảnh đúng là cố chấp cực kì sâu đậm, nhưng mà Nguyệt Ảnh không còn là thiếu niên mười bốn tuổi ngây ngô của trước kia, mà hiện nay đã là đại ma đầu mà người trong võ lâm mỗi lần nhắc tới đều thay đổi sắc mặt, lão ta thế nhưng lại tưởng rằng Nguyệt Ảnh vẫn còn giống như trước chỉ là một thiếu niên non nớt không có cửa trốn tránh lão.



Cứ như vậy, một kiếm của Nguyệt Ảnh cắm sâu vào trong ngực lão ta, mũi kiếm đâm xuyên thấu ra sau lưng, làm cho lão ta chẳng thể còn cơ hội sống sót thêm lần nữa, mà ác mộng trong cuộc đời này của Nguyệt Ảnh cũng theo đó mà kết thúc.



Vẻ mặt Lương Thanh Nghĩa vừa phẫn nộ lẫn xấu hổ, hắn ở trước phòng Nhan Tu Độc đi tới đi lui, vừa nghĩ đến sự ngu xuẩn của bản thân liền không có can đảm đi vào trong.



Từ miệng Hứa Thương Thương, hắn đã biết được mặc dù thương tích trên ngực đại sư huynh mặc dù rất trầm trọng, nhưng dưới y thuật cao minh của Nguyệt Ảnh, chẳng những thương thế đã chuyển biến rất tốt, người cũng có tinh thần hơn trước kia rất nhiều.



Vừa nghĩ đến mình chính là kẻ đem lão già điên cuồng kia vào trong lâu, hơn nữa hắn lại biết lão ta trước kia thi ngược Nguyệt Ảnh yếu ớt không có sức kháng cự như thế nào, trách không được khi Nguyệt Ảnh bùng phát lại chọn cách giết người đốt nhà.



Sự tình đã đến nước này, lão ta lại còn muốn bắt Nguyệt Ảnh đi, thậm chí còn muốn một kiếm đoạt mạng Nhan Tu Độc, nghĩ đến đó, hắn liền cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào gặp lại Nhan Tu Độc.



Đều là lỗi của hắn, nếu trước đó hắn có lí trí một chút, sẽ không bị lão ta lợi dụng.



Nếu như lúc đầu biết được sự thật không phải là như vậy, cũng chẳng vì những lời đồn ác độc trong trang mà có thành kiến, nếu như vươn một tay giúp Nguyệt Ảnh trong lúc tuyệt vọng, Nguyệt Ảnh sẽ chẳng thể trở thành người vô huyết vô lệ như bây giờ.



Chỉ có thể đổ thừa cho tính tình quá mức thẳng thắn của hắn, chẳng những bị lão già kia lợi dụng, lại còn để cho bảo bối nhi dọc đường đi vì lo lắng cho hắn, dể cho một tiểu oa nhi phải lo lắng vì mình, trên đời này còn có ai ngu hơn hắn hay không?



Mặc dù biết đại sư huynh không phải là người hay ghi hận, cũng sẽ không trách cứ gì hắn cả, nhưng mà hắn thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Nhan Tu Độc.



Nhưng hắn cũng rất quan tâm đến thương thế của đại sư huynh, dù sao kẻ khơi mào tất cả chuyện này xét cho cùng cũng là hắn, cho dù đại sư huynh không trách hắn, hắn cũng đã tự chửi mình thối đầu rồi.
Hai người kịch liệt dây dưa không dứt, đến khi tách ra, tay chân Nguyễn Cầu Hận đã mềm nhũn cả người tựa vào trong lòng Nhan Tu Độc.



“Chúng ta về phòng đi.”



Thanh âm Nhan Tu Độc đứt quãng tới cực điểm, hai tròng mắt rực lửa như muốn đốt cháy tất cả y phục trên người hắn, dùng môi hôn lên mỗi tấc da thịt hắn.



Tay chân hắn bủn rủn, cơ hồ bị Nhan Tu Độc nửa ôm nửa tha về phòng ngủ, đặt hắn lên giường, Nhan Tu Độc nhanh chóng trút bỏ quần áo của mình, chờ đến khi y lên được trên giường thì thân thể đã lõa lồ.



“Nguyệt Ảnh, ngươi đẹp quá, làm cho ta chẳng thể khống chế được mình…” Nhan Tu Độc luôn nói bản thân không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà những lời tự đáy lòng của y so với lời ngon tiếng ngọt của những người bình thường càng thêm ngọt ngào động lòng người.



Nguyễn Cầu Hận sờ đến kết khấu của mình, nhưng bởi khẩn trương, tay chân bối rối căn bản không mở ra được.



“Ta làm…”



Nhan Tu Độc đem tay hắn ra, nhẹ nhàng mở từng kết khấu trên y phục hắn, khi quần áo trên người được trút bỏ, một làn gió mát lạnh khẽ lướt qua da thịt mềm mại của hắn.



Nhan Tu Độc hôn lên từng phân từng tấc trên da thịt mềm mại của hắn, không ngừng kích thích khoái cảm nổi lên; Nguyễn Cầu Hận nằm trên giường, để cho Nhan Tu Độc dùng môi và tay vuốt ve y.



Hai người tương thân tương ái tiếp xúc, làm cho Nguyễn Cầu Hận cũng không cầu thêm gì nữa, kí ức đáng ghê tởm lúc xưa đã theo những cái vuốt ve đầy ôn nhu của Nhan Tu Độc biến mất không còn dấu vết.



Hắn biết có thể có được lưỡng tình tương duyệt cùng Nhan Tu Độc chính là hạnh phúc lớn lao đến mức nào.



Lúc này, Lương Thanh Nghĩa ngoài cửa dưới điều trị trong mấy ngày nay chân đã tốt lên được chín thành.



Mặc dù Nguyệt Ảnh xin lỗi, nói bởi vì vết thương đã để quá lâu, lại chậm trễ chữa trị, cho nên không còn cách nào phục hồi lại khỏe mạnh như người bình thường, chỉ có thể chữa được khoảng chín thành mà thôi, chỉ cần không thể hai chân làm việc quá mức, hẳn là vẫn có thể luyện võ.



Mặc dù chân hắn chính là do Nguyệt Ảnh phế đi, bây giờ muốn chữa cũng không thể chữa hoàn toàn được, nhưng mà ít nhất đối với thống khổ của Nguyệt Ảnh hắn cũng muốn chịu một ít trách nhiệm, chân có thể phục hồi tới chính thành hắn đã rất cảm tạ rồi.



Thừa dịp chân đã tốt lên, hắn liền nghĩ đến việc chạy trốn, mà nguyên nhân của việc muốn chạy trốn chính là vì tên tiểu tử bảo bối nhi kia cứ quấn lấy bên người hắn, tình huống càng lúc càng kinh khủng khiến cho hắn hết sức sợ hãi.



Tuổi nó còn nhỏ, nhưng rất quỉ quái, chân vừa chữa được chín thành thì cũng đã quá đủ cho hắn có thể chạy thoát, so với trước kia lại càng ra sức quấn lấy hắn.



Mặt mũi nói càng lúc càng đen sì, nó lại càng trở nên… ôi, khuôn mặt lúc nào cũng cười hì hì, hắn càng phải trốn, nó lại càng dính chặt, lại còn đem cái câu “sinh ra chính là người của ngươi, chết đi là ma của ngươi” tùy tiện nói lung tung.



Nhan Tu Độc tưởng tiểu hài tử vốn là do xem tuồng ăn nói lung tung, nhưng mà trực giác nói cho Lương Thanh Nghĩa biết lời tiểu tử kia chính là thật. Hắn nếu không trốn đi, sợ rằng sau này đừng mong có người yêu, ngay cả cưới vợ cũng nhất định sẽ phải nếm đủ mùi kinh khủng khi bảo bối nhi trả thù.



Lúc này không trốn, thì đợi tới lúc nào! Cho nên hắn mới lời ngon tiếng ngọt, để cho bảo bối nhi kia mừng rỡ như điên rồi chuốc rượu cho nó say, mặc dù chuốc rượu tiểu hài tử chẳng thể là hành vi tốt lành của nam tử hán, nhưng mà suy nghĩ đến bản thân, hắn cái gì cũng không cố kị.



Hắn để lại thư, nói muốn ra ngoài giang hồ một chút, tin tưởng đại sư huynh cùng tiểu sư đệ nhất định sẽ rất hạnh phúc, chờ đến khi nào hắn mỏi mệt, hắn sẽ lại trở về, có lẽ sẽ mang theo một nương tử về ra mắt hai người.



Hắn đi qua mê hồn trận, tới trước lâu, tiêu sái phất phất tay, nhưng cũng không kềm được nước mắt, đại sư huynh đối với hắn vô cùng ốt, tiểu sư đệ sau khi giải tỏa gút mắt đối với hắn cũng không tệ, bảo bối nhi mặc dù tinh nghịch, nhưng cuối cùng vừa sinh ra đã luôn kề cận mình, nhưng mà chính mình vẫn có chuyện muốn tự thực hiện.



Hắn khép cửa lại, tựa như chim sổ lồng, thế giới bên ngoài rộng lớn như thế, hắn nhất định phải đi, đem hết thảy ném ra sau lưng, tận tình mà hưởng thụ cái hoa hoa thế giới này.



HOÀN