Thú Tính Đại Phát

Chương 5 :

Ngày đăng: 03:07 19/04/20


“Đại sư huynh, ngươi gần đây rất kì quái nha, ngực lại đau nữa sao?”



Lương Thanh Nghĩa nhìn ra gần đây Nhan Tu Độc cứ thường hồn lìa khỏi xác, mặc dù trước kia y ngẫu nhiên cũng có vẻ mặt này, nhưng mà lúc đó không có thường xuyên xuất hiện như bây giờ.



Từ sau khi hoan ái với Nguyệt Ảnh ở dục trì, ngực Nhan Tu Độc quả thật thường xuyên đau đớn, bất quá y không định cho Lương Thanh Nghĩa biết; mà chuyện xảy ra ở dục trì ấy, là chuyện đáng giá nhất cả cuộc đời này y nguyện ý nâng niu, y cũng không muốn chia sẻ với bất bì ai khác.



“Không có việc gì, ta chỉ là đang nhớ tới bảo bối nhi…”



Nhắc tới bảo bối nhi, bất mãn của Lương Thanh Nghĩa đối với Nguyệt Ảnh lại tăng thêm rất nhiều.



“Hắn nói không cho chúng ta gặp, thật đúng là không cho gặp, chúng ta làm thế nào biết được hắn có phải chỉ là tiện miệng nói bậy hay không, kì thật hắn căn bản không có chữa trị cho bảo bối nhi, nhưng lại gạt chúng ta ở đây làm tôi tớ hai mươi năm.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Nhan Tu Độc, mới nghĩ ra chính mình vừa rồi hóa ra lại nguyền rủa bảo bối nhi chết, hắn không khỏi có chút bối rối, vội vàng giải thích.



“Ta chỉ thuận miệng nói bậy, đại sư huynh đừng nên để trong lòng, ngươi cũng biết con người của ta miệng không mọc nỗi da non, hơn nữa ấn đường của bảo bối nhi lớn lắm, nhất định là người có phúc.”



Dưới lời của hắn, tựa hồ đối với chuyện Nguyệt Ảnh sẽ chữa trị tốt cho bảo bối nhi cũng không có gì nghi ngờ.



Lương Thanh Nghĩa thấp giọng nói: “Sư huynh, không bằng chúng ta nhờ quản gia thông báo với Nguyệt Ảnh, nói rằng chúng ta muốn gặp bảo bối nhi. Hắn từng nói qua, nếu tâm tình hắn tốt, sẽ để cho chúng ta gặ



p, bây giờ chỉ có thể đánh cược xem tâm tình của hắn tốt hay không mà thôi.”



Tựa như cũa chẳng có biện pháp khác, Nhan Tu Độc gật đầu đồng ý.



Lương Thanh Nghĩa liền đi báo với quản gia.



Quản gia có chút cười lạnh, “Bây giờ còn giữ được mạng thì nên cảm ơn trời đất đi, bây giờ lại còn muốn quản tới sống chết của tiểu oa nhi, ta xem các ngươi thật sự là rất rảnh.”



“Ngươi giúp chúng ta báo một tiếng, chẳng lẽ không được sao?”



Quản gia cười đến cực lạnh nói: “Được, như thế nào lại không được, chỉ sợ các người phải nếm mùi đau khổ mà thôi, tính tình của lâu chủ mấy ngày nay rất xấu đó.”



Lương Thanh Nghĩa không muốn tiếp tục với hắn, trở về phòng, nói lại mấy câu mà quản gia nói với hắn lúc nãy.



Mặc dù hi vọng không lớn, nhưng mà Nhan Tu Độc vẫn không muốn lộ ra vẻ mặt chán nản chỉ khiến cho Lương Thanh Nghĩa thêm thất vọng, y ôn nhu nói: “Tối rồi, đi nghỉ ngơi đi, dù sao mấy ngày nữa cũng sẽ biết đáp án thôi.”



Đêm khuya gió lạnh, thân thể lạnh lẽo, ngực Nhan Tu Độc bởi vì hàn phong mà lại ẩn ẩn đau, y thở dốc ngồi dậy, đang muốn xuống giường uống chén nước, đã thấy bên giường có một bóng đen đang đứng, y bị dọa đến kinh hách.



Tranh lạnh xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào trong, ánh trăng bàng bạc soi lên khuôn mặt tươi sáng như gió xuân, đúng là không thể nghĩ rằng hắn là người phàm được.



Nhan Tu Độc thoáng chốc trở nên kích động, thanh âm ấp úng không yên: “Tiểu… Tiểu sư đệ…”



Sau cái ngày ở dục trì đó, y đã không có gặp lại hắn lần nào nữa.



Nghĩ đến hai người giao hoan như trong mộng ảo, y mong muốn nhìn thấy tâm tình của hắn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, cũng càng ngày càng không thể khống chế được bản thân; nhất là được nghe lại mùi hương trên người hắn, được say sưa trong cơ thể hắn, trong đầu óc y chỉ tràn đầy hình ảnh hắn.



“Muốn gặp oa nhi sao?”



Y gật đầu.
Khí sắc dồi dào khiến Nguyễn Cầu Hận càng thêm đẹp đẽ, thân thể trắng nõn xinh đẹp ngập trong làn nước dục trì, giọt nước lăn trên làn da mịn màn như thẻ đang vuốt ve chảy xuống dưới, mở ra đôi môi hồng nhuận của mình, nhẹ nhàng đem hai ngón tay ngọc liếm lám, ánh mắt câu dẫn lòng người lang thang mà phóng túng mang theo ý cười.



Nhan Tu Độc bỗng nhiên cảm giác khí huyết xông lên tận não, hơi nước ấm áp, khoảng cách cực ngắn giữa hai người, cơ hồ như dính vào nhau; từ lúc nào lại biến thành quan hệ như vậy, Nhan Tu Độc đã không còn nhớ được.



Đại để là từ sau khi cho phép bọn họ gặp lại bảo bối nhi, mỗi lần y đến quét dọn dục trì, Nguyệt Ảnh đã sớm trần như nhộng trong ao chờ y; cho dù hắn không cởi y phục, hắn cũng sẽ nũng nịu đem thanh âm kiều nhuyễn yêu cầu y giúp hắn cởi ra.



Vẻ mặt của hắn phóng đãng dẫn dụ, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lãnh khốc trong lương đình, đâu mới chân chính là Nguyệt Ảnh, y đã sớm không thể phân biệt.



Nhan Tu Độc chỉ còn biết thân thể thơm tho đang thở gấp trong lòng mình, đây chính là người mình yêu đến tận cùng, thương đến tận cùng trong thiên hạ, hắn lúc nào cũng chủ động quấn lấy thân thể y, môi lưỡi yêu mị giao triền, ý đồ làm cho hắn được tận hưởng cảm giác dục tiên dục tử.



Bàn tay trắng nõn mềm mại còn dính theo nước miếng của hắn đưa xuống dưới bộ vị sưng to nóng rực của y mà cọ xát, một bên đem môi lưỡi không ngừng quấn quít với y.



Y đem hắn xoay trở lại, để cho người hắn dựa vào cự thạch cao chừng nửa người ở phía sau, lao vào trong cơ thể nóng ấm của hắn, tay hắn bấu vào lưng y để lại từng vệt đỏ hồng, tiếng thở dốc vui sướng không dứt bên tai y, hai chân đã sớm giơ lên kẹp chặt lấy thắt lưng rắn chắc của y, tiếng thở dốc yêu mị mang theo chút lạnh lùng, lại mang theo chút nồng nàn.



Nhan Tu Độc mồ hôi đầm đìa, mà thanh âm Nguyệt Ảnh lại khiêu khích không ngừng, đôi môi đỏ hồng không ngừng dán lên môi y, hút lấy lưỡi y, cảm giác ẩm ướt ngọt ngào từ lan ra từ chiếc lưỡi đinh hương làm cho Nhan Tu Độc không ngừng đâm thật sâu vào bên trong mông hắn, không ngừng tăng tốc.



Nhiệt lưu phun trào, y cũng không chuyển động được nữa thở hổn hển.



Hai cánh tay đẹp như vẽ của Nguyễn Cầu Hận đưa quấn đến trước ngực, ấn mạnh lên ngực y, đau đớn kịch liệt làm cho Nhan Tu Độc bủn rủn kiệt quệ.



Khóe miệng hắn cong lên, giống như cực kì hài lòng với kết quả như vậy, nụ cười lạnh lẽo kéo theo hai lúm đồng tiền đầy dụ hoặc tuyệt luân, hắn nhặt quần áo lên mà bước đi, hoàn toàn không chút lưu luyến một chung một khắc ôn nhu lúc nãy chút nào.



Nhan Tu Độc dằn lại ngực, sau khi hoan ái với hắn, ngực chung qui sẽ đặc biệt đau đớn, có khi cảm giác như thở không nổi, y biết đó chính là một loại kịch độc, cùng hắn hoan ái càng lâu, thân thể sẽ càng phải trả giá đắt.



Y mặt quần áo, đi ra khỏi dục trì đã sớm không còn một bóng người, đi ra khỏi phòng của Nguyệt Ảnh, Lương Thanh Nghĩa đang đứng ngoài sảnh đợi y.



“Đại sư huynh…”



Nhan Tu Độc rất mệt, cơ hồ không muốn nói chuyện, nhưng mà y phải xốc tinh thần trở nên mạnh mẽ, có chút gật đầu nói: “Làm sao vậy? Nghĩa.”



“Ngươi có biết gần đây ngươi rất quái lạ không?” Lương Thanh Nghĩa không muốn vòng vo liền nói ra, hắn nếu đã tìm đến Nhan Tu Độc, chính là đã muốn đem tất cả ra nói rõ ràng.



“Ngươi tại sao nói như vậy?” Nhan Tu Độc có điểm muốn cười, nhưng mệt đến mức chẳng thể mở ra được một nụ cười.



“Ta nói thật, đại sư huynh, ngươi từ khi đến đây, càng lúc lại càng trở nên quái dị, ta thường thường…” Lương Thanh Nghĩa nói tới đây liền dừng miệng.



Hắn thường cứ nửa đêm lại nghe trong phòng đại sư huynh vang lên âm thanh này nọ, hắn không muốn đoán, nhưng mà cứ đến sáng hôm sau, mặt đại sư huynh lại càng trắng bệch, giống như là không phát hiện ra thần sắc của mình có bao nhiêu là dọa người, hơn nữa càng ngày càng gầy gò, khí sắc lại càng khó coi hơn nữa.



“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, Nghĩa?”



Lương Thanh Nghĩa rốt cuộc không thể nhẫn nại một hơi nói ra suy nghĩ chất chứa trong lòng bấy lâu nay.



“Sư huynh, không phải ta hoài nghi ngươi, mà là ta cảm giác được ngươi căn bản không có nghĩ đến việc phải báo thù, ngươi ẩn cư, thành thân, thậm chí quên hết tất cả những gì gọi là sống chết, nhưng mà trong ngươi đều không có nửa điểm tâm ý sẽ báo thù cho những người trong trang. Rõ ràng chúng ta lúc này đang ở ngay trong Cầu Hận lâu, cũng bị tên tiểu tử Nguyệt Ảnh kia đối xử như tôi tớ, ta nhìn không thấy ngươi có một chút hận ý nào, càng cảm thụ ngươi không có ý niệm báo thù gì cả.”



Nhan Tu Độc tránh né ánh mắt của hắn, quan hệ của y với Nguyệt Ảnh căn bản không cách nào nói ra toàn bộ với Lương Thanh Nghĩa.