Thú Tính Đại Phát
Chương 7 :
Ngày đăng: 03:07 19/04/20
Nguyệt Ảnh mà y yêu, đã sớm không phải là Nguyệt Ảnh lúc đầu, là y vẫn không chịu hiểu, là y vẫn không muốn thừa nhận sự thân, Nhan Tu Độc trong lòng đau đớn khó nhịn.
Lương Thanh Nghĩa một bên càng lớn tiếng nói: “Nói thì nói, việc gì phải sợ hắn chứ? Hắn hủy trang, giết người, chẳng lẽ có thể cấm được trong lòng người khác nghĩ cái gì sao? Chính hắn cũng biết, cho nên mới không có nói lại được.”
“Đủ rồi, ta cảm thấy đủ phiền rồi, ngươi đừng nói gì nữa.” Nhan Tu Độc mất đi khống chế đập bàn giận dữ.
Hắn lên cơn điên như bao kẻ tầm thường khác, căn bản chẳng còn bộ dáng hào hoa phong nhã trước kia, trước Nhan Tu Độc cực độ phẫn nộ, Lương Thanh Nghĩa rốt cuộc câm mồm, hắn cho dù sơ ý như thế nào, cũng phát giác tình huống có điểm dị thường.
“Đại sư huynh, ngươi với Nguyệt Ảnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cho dù hắn nửa đêm muốn mò lên giường của ngươi, ngươi cũng chẳng thể toàn thân bị lột sạch sẽ mới đúng.”
Nhan Tu Độc xua tay, cái gì cũng không muốn giải thích, Lương Thanh Nghĩa muốn nghĩ như thế nào thì cứ để cho hắn nghĩ như thế ấy đi, y mệt mỏi nói: “Ta mệt rồi, Nghĩa, ngươi để cho ta ngủ yên một giấc đi!”
Lương Thanh Nghĩa đầy bụng nghi vấn, nhưng mà rốt cuộc vì tôn kính y cũng không có hỏi nữa, hắn khép lại cửa, đem hết thảy nghi vấn nuốt ngược vào trong lòng.
Nhan Tu Độc một mình cũng chẳng thể ngủ yên, y tâm phiền ý loạn, nghe gió lùa ngoài cửa, không ngừng nhớ lại vô số lần triền miên cùng Nguyệt Ảnh, cuối cùng là chán nản dâng lên đầy trong lòng.
…
“Xuất lâu!”
“Hừ! Thật là phúc khí bằng trời mới có thể xuất lâu,” Quản gia tóc bạc trắng xóa, nhưng mà trong lời nói lại tràn ngập vị chua xót, đối với may mắn của bọn họ quả thật là đố kị không thôi.
Nhan Tu Độc nhưng lại mờ mịt rồi, quản gia giao bình ngọc trong tay cho y.
“Ăn viên dược hoàn màu đỏ trước trước, tối thì ăn viên màu trắng, còn lại không có dặn dò gì thêm.”
Y mơ màng đi đến trước lầu, Lương Thanh Nghĩa cùng bảo bối nhi đã ở bên ngoài đợi y, nhìn vẻ mặt bọn họ vui mừng sung sướng, cho thấy trân quí lần tự do này đến mức nào; từ trên mặt bọn họ cũng có thể nhìn ra, nhưng mà vì sao y lại không hề cảm thấy một chút vui sướng nào, người lại cảm giác đắng chát lại dâng đầy trong miệng.
Sẽ không còn được gặp lại nữa sao?
Không còn được thấy dung nhan của hắn mơ màng trong giấc ngủ, ngay cả đã biết hắn không phải là Nguyệt Ảnh mà y yêu, nhưng mà cuối cùng tình ý chôn sâu, quan tâm đối với hắn vẫn chưa bao giờ buông xuống được.
“Cha, chúng ta về mau đi.” Bảo bối bi ngẩng khuôn mặt tuấn tú thúc giục.
“Đúng vậy, sư huynh, cuối cùng xem ra hắn cũng có lương tâm, xem ra đêm đó mắng hắn cũng không có uổng phí.”. Lương Thanh Nghĩa vô cùng vui sướng mà nhấm nháp hương vị tự do này.
“Đúng vậy, cần phải trở về, mộ của mẹ con cũng đã một năm không có quét dọn rồi.”
Nhan Tu Độc tuy là nói như vậy, nhưng mà cũng chẳng thể bỏ qua sầu muộn không thôi này, nhưng y phải có trách nhiệm với hai người này, y làm sao có thể buông tay! Ngay cả không muốn, cũng chỉ có thể không quay đầu lại mà rời đi cái nơi thương tâm này mà thôi.
Về lại căn nhà nhỏ mà mình từng sống, Lương Thanh Nghĩa có lẽ vì kinh nghiệm làm tôi tớ gần một năm hành hạ, trong lòng đã thoáng rất nhiên, cũng không giống như lúc trước nổi giận vô cớ, theo như hắn nói, vốn là loại cầm thú như Nguyệt Ảnh kia còn có thể sống khỏe mạnh như vậy, hắn cũng không thể để cho hắn ta đánh bại.
Cũng bởi vì hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều, tâm tình sáng sủa rồi, không có ra ngoài đến kĩ viện làm mấy chuyện phóng đãng, ngược lại chết dí trong nhà, giúp y chiếu cố bảo bối nhi, chỉ bất quá đôi khi hắn cũng nói, muốn y thừa dịp còn trẻ mà cưới thêm một người vợ khác để có thể phụ giúp chăm sóc bảo bối nhi, xem ra chính là do bảo bối nhi dính lấy hắn chặt quá làm hắn ăn không tiêu, cố ý nói này nói nọ.
Y dựa theo lời dặn của quản gia, sáng chiều ăn hai viên dược hoàn khác màu, ăn được vài ngày, trong ngực cũng tốt hơn rất nhiều; đợi một tháng sau, ăn hết thuốc, ngực y cũng đã khỏi hẳn.
Nguyệt Ảnh mặc dù tàn nhẫn đánh vào ngực y, nhưng mà sau đêm hôm đó, hắn chẳng những thả cho bọn họ ra ngoài, ngay cả chỗ bị thương cũng đưa thuốc cho y chữa trị.
Nghe vậy, thân thể Nguyễn Cầu Hận cứng đờ, dùng sức đẩy y ra, n
ghe được tiếng lòng của Nhan Tu Độc, hắn chẳng những không cảm thấy xúc động, ngược lại trong mắt dâng đầy sát ý, trên mặt tràn đầy điên cuồng.
“Ta không cần tình yêu của ngươi, tình yêu của ngươi chỉ là cái rắm, ngươi dựa vào cái gì nói ngươi yêu ta? Chỉ vì ngươi đã lên giường với ta sao? Ta chỉ cần mở ra hai chân, còn có biết bao nhiêu nam nhân sẽ lên giường với ta, ta mới không cần đến một kẻ như ngươi.” Hai tay Nhan Tu Độc vuốt ve khuôn mặt hắn, thương tiếc dâng đầy trong lòng, đều do y nhiều năm qua tránh né Nguyệt Ảnh, mới có thể làm cho Nguyệt Ảnh trở nên hận đời ghét người như vậy, y nhất định sẽ bù đắp tất cả lại cho hắn.
Nhất định sẽ là như vậy, dù sao hắn chính là người y yêu nhất.
“Đừng nói trẻ con như vậy, Nguyệt Ảnh, ta yêu ngươi, ta thật sự rất yêu ngươi, trước kia ta không dám thừa nhận, hiện tại ta rốt cuộc đã suy nghĩ thấu suốt rồi.”
Nghe đến tận đây, thân thể Nguyễn Cầu Hận run rẩy giống như lá phong cuối thu bị gió thổi qua, càng lúc càng run rẩy kịch liệt, cuối cùng tức giận hét to: “Vốn là nàng nói sự thật cho ngươi sao? Nàng đã thề là không nói, nàng dám nói với ngươi? Ta không cần ngươi thương hại, giữ sự thương hại của ngươi lại mà bố thí cho kẻ khác đi.”
“Ta không biết ngươi đến tột cùng đang nói cái gì? Nguyệt Ảnh, hành động của ngươi tuy rất cực đoan, nhưng ta vẫn sẽ cùng ngươi, thẳng cho đến khi ngươi có thể từ bỏ tất cả tâm tính cực đoan này.”
“Ngươi không cần thương hại ta, ta hận ngươi, ta cả đời này sẽ hận ngươi đến chết.” Nguyễn Cầu Hận kích động điên cuồng, khiến cho mái tóc đen tán loạn khắp nơi, “Ngươi nói ngươi yêu ta, vậy khi lão già kia cường bạo ta, ngươi đang ở đâu? Ngươi là đang sung sướng ở bên ngoài hả…”
Tay Nhan Tu Độc cầm lấy tay hắn phút chốc trở nên lạnh như băng, kinh ngạc khôi thôi, ánh mắt trên mặt cũng đủ để nói rõ y vừa chân chính nghe thấy chuyện kinh hoàng như thế nào.
Nguyễn Cầu Hận mím chặt môi, từ vẻ mặt của y, hắn đã biết y nguyên bản là không biết gì cả, vốn là do chính mình nói ra cho y nghe; bàn tay ấm áp của Nhan Tu Độc đã rơi ra khỏi vai hắn, bả vai hắn liền trở nên trống rỗng.
Hắn lạnh giọng cười to, cười vừa cuồng dại lại vừa thê lương.
“Ha ha, ngươi nói ngươi yêu ta, bây giờ ngươi đã biết sự thật rồi đó! Từ khi ta mười bốn tuổi, ngươi kia mỗi ngày đều cường bạo ta, sư phụ chí cao vô thượng trong mắt ngươi mỗi ngày đều vặn bung hai chân ta ra, không ngừng xâm phạm ta, khi đó ngươi đang ở đâu? Ngươi có từng bảo vệ ta không? Ngươi có biết mỗi lần ta bỏ trốn bị bắt trở về thì hắn dùng phương phám gì xâm phạm ta không?”
Nhan Tu Độc cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên, chỉ tưởng tượng tới những hình ảnh đó, cũng đủ để làm máu trong người y đông đặc lại.
Nguyễn Cầu Hận điên cuồng nói: “Toàn bộ người trong sơn trang nói ta câu dẫn lão ta, nói ta không biết đã dùng phương pháp gì để câu dẫn lão ta, làm cho lão ta hoàn toàn mất đi thần trí, kì thật bọn họ không biết, ta cân bản là không có có câu dẫn hắn, đều là hắn nhằm vào ta…”
“Đủ rồi, Nguyệt Ảnh, đủ rồi…”
Nguyễn Cầu Hận cười đến cơ hồ muốn chảy ra huyết lệ, “Hắn là cừu nhân sát hại cha mẹ của ta, hắn yêu mẹ ta, bởi vì không chiếm được, cho nên cuối cùng giết bọn họ; lúc muốn giết ta, nhìn thấy dung mạo của ta rất giống mẹ, làm cho hắn không đành lòng xuống tay. Hắn đem ta về nuôi dưỡng, đến khi ta mười bốn tuổi, hắn đã không nhịn được dục vọng của mình, hắn không ngừng cường bạo ta, nói rằng muốn để cho ta kế thừa sơn trang, nói rằng muốn đem tất cả để lại cho ta… Hắn không biết ta căn bản không cần những thứ đó…”
“Tiểu sư đệ, đủ rồi…”
Nguyễn Cầu Hận nằm đè lên cơ thể y, đem áp đảo y xuống dưới, oán hận nói: “Hắn hủy hoại thân thể ta, bóp nát trái tim ta, khi đó ngươi ở đâu? Ngươi yêu ta, tại sao lại không để ta ở bên cạnh ngươi, giúp ta tránh né hết thảy? Mỗi phân mỗi tấc trên cơ thể ta hắn đều đã sờ qua, như vậy ngươi còn có thể cho rằng ta rất đẹp rất tốt sao?”
Nhan Tu Độc trong khoảnh khắc này không thể nói nên lời.
Mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã làm cho Nguyễn Cầu Hận cười càng to hơn. “Ngươi chê ta bẩn, chê ta hạ tiện, ta căn bản là bẩn thỉu như vậy, hạ tiện như vậy, không phải như ngươi là chính nhân quân tử! Ha ha…”
Hắn vẫn cuồng tiếu, mỗi tiếng cười đều thê lương khắc sâu vào xương cốt.
Khí huyết trong ngực lúc đó lại nghịch lưu, hắn hộc ra vài ngụm máu.
Nhan Tu Độc hoảng hốt, lấy tu vi võ công của hắn, dĩ nhiên có thể khiến cho bản thân hộc máu, đủ thấy việc này hành hạ hắn sâu đậm tới mức nào.