Thú

Chương 20 : Con thỏ

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Lúc Tô Từ tỉnh lại là do bị đói mà tỉnh, cả ngày chỉ ăn có mấy quả trái cây, bụng đã sớm đánh trống kêu gào.



Mở to mắt chỉ thấy một mảnh tối đen, còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh liền

truyền tới thanh âm ừng ực, tiếp theo là một cái đầu cực đại tiến đến

chà trên thân Tô Từ.



Tô Từ quay đầu nhìn lại, liền thấy một đôi

mắt lớn màu vàng xinh đẹp đang lóe u quang trong hắc ám, lúc chớp lúc

tắt (*chớp chớp mắt), nếu như không phải biết rõ bên cạnh là Tiger, Tô

Từ có khả năng sẽ sợ hãi thét chói tai.



“Tiger.” Tô Từ nghĩ đến

sự kiện vừa mới phát sinh, liền bổ nhào về phía trước dưa vào độ cao của đôi mắt mà ôm lấy cổ nó, vừa ôm vừa vuốt ve, “Tiger, xin lỗi… xin lỗi…

về sau ta sẽ không như vậy nữa, làm ngươi lo lắng rồi!”



Tiger

vốn còn đang hoảng đầu muốn thoát khỏi hành động nhu chà mạnh mẽ chưa

từng có của Tô Từ, nhưng vừa nghe thấy Tô Từ thốt lên ‘Tiger’, nó cũng

không động đậy nữa, trầm thấp gầm nhẹ trong cổ họng, giống như đang hỏi

Tô Từ, ‘Ngươi đã ổn chưa?’ vậy.



Tô Từ nghe thanh âm của Tiger, trong tâm cảm thấy thật ấm áp.



Tình cảnh xảy ra vừa rồi khiến cho nỗi lo sợ ẩn sâu trong lòng chắc chắn

bùng phát ra, chỉ là xảy ra sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa, Tô Từ cũng

không phải người có tâm hồn yếu đuối, sống sót vẫn được nàng ưu tiên đặt lên hàng đầu, Tô Từ sẽ không để cho loại sự tình này xuất hiện trên

người mình một lần nữa.



Chỉ là không nghĩ đến Tiger lại quan tâm đến nàng như thế.



Tô Từ ngủ lâu đến choáng váng cả đầu, lúc theo chân Tiger đi ra sơn động,

nàng nhìn xem đồng hồ thì đã là 2 giờ trưa rồi. Sáng nay lúc đi đến thác nước khoảng 7 giờ, trở về đến sơn động chỉ mất 40 phút mà thôi, nàng

đúng là đã ngủ một giấc thật dài a.



Như vậy cũng không kỳ quái

tại sao bụng nàng sôi lên lợi hại như vậy, một ngày chỉ ăn có mấy quả

trái cây, muốn không bị đói mới là lạ.



Tô Từ lấy xuống ba lô từ

trên lưng, đưa tay lục tìm đồ ăn, bởi vì nàng luôn có cảm giác không an

toàn nên có thói quen dự trữ một ít thức ăn trong ba lô.



Nhưng

lúc này trong ba lô chỉ có một miếng thịt đã khô cứng như hòn đá và mấy

quả trái cây, Tô Từ cắn trái cây, leo lên trên lưng Tiger, kêu nó chở

xuống phía dưới vách núi, sau đó vỗ vỗ cần cổ nó nói tiếng “cám ơn”, rồi leo xuống khỏi người Tiger, đi xung quanh lượm củi.



Tô Từ lượm

củi định dùng để nhóm lửa nấu miếng thịt khô trong ba lô, nhưng lúc trở

lại dưới vách núi mới phát hiện không thấy thân ảnh của Tiger, Tô Từ kêu tên nó mấy lần, không có tiếng đáp lại, lúc này Tô Từ mới xác định nó

quả thật không ở gần đây.



Lúc này nàng lập tức cảnh giác lên, cầm lấy chủy thủ đang vắt ở trên đùi, sau đó bắt đầu nhóm lửa.



Dã thú cũng có ý thức về địa bàn, nơi này đã là địa bàn của Tiger, đặc

biệt là nơi này ngay cửa huyệt động của nó, nếu không có tình huống bất

ngờ xảy ra thì dã thú cũng sẽ không xông vào nơi này, thêm vào nữa là

nơi này muỗi đặc biệt nhiều.



Nếu như không phải trên thân nàng

có chà cỏ phòng muỗi, chắc đã nổi lên mấy cục u. Vốn định hôm nay ra

ngoài sẽ thuận tiện hái thêm một ít cỏ phòng muỗi trở về, nhưng lại gặp

phải tình huống ngoài ý muốn, nên cũng không có thời gian, giờ này chắc

là Tiger đang săn mồi, đợi nó săn trở về, lại phải nướng thịt, lúc đó

chắc trời cũng tối rồi. Chuyện tìm cỏ phòng muỗi đành phải đợi đến ngày

mai vậy.




Tiger rõ ràng tỏ ra thái độ không muốn ngủ qua

đêm bên ngoài, nhưng muốn tiếp tục lên núi không thể không ngủ bên

ngoài, nếu quay về lần sau lại tới cũng sẽ gặp phải tình trạng như vầy,

lại chỉ đi được đến lưng chừng núi, không thể cứ như vậy mà quay về

được.



Tiger gặp Tô Từ té trên đất, lập tức xoay người, nôn nóng tới chà Tô Từ.



Tô Từ dùng một cây gai xương không thấp hơn so với nàng chống đỡ đứng dậy, phủi đi bùn đất trên người, sau đó duỗi tay vuốt ve da lông dưới cổ

Tiger, “Ta không sao, ta muốn đi lên.” Ngón tay Tô Từ chỉ chỉ đỉnh núi,

dùng gai xương làm quải trượng chống đỡ thân mình muốn tiếp tục tự mình

đi lên.



Tiger ở bên cạnh nôn nóng quấn đi, chi trước thỉnh

thoảng bát kéo một chút Tô Từ, nhưng Tô Từ căn bản không phản ứng, cuối

cùng nó rống lớn một tiếng mang ý tứ ngột ngạt, sau đó thân trước gục

xuống trước mặt Tô Từ.



Tô Từ nhẹ nhàng thở ra, vội bò lên lưng Tiger, trong miệng không ngừng an ủi kêu tên Tiger.



Nàng cũng đã đoán chắc Tiger sẽ không để nàng lại một mình, mới dám làm như

vậy. Nếu như nàng đi tới vài bước mà Tiger còn không đáp ứng, nàng cũng

chỉ có thể xoay người đi theo nó trở về, về sau lại nghĩ biện pháp.



Lần này tốc độ Tiger chậm đi rất nhiều, thỉnh thoảng lại cúi đầu ngửi, Tô

Từ vốn cho rằng nó là tại đùa giỡn khó chịu, nhưng rất nhanh nàng liền

biết rõ chính mình đoán sai.



Bởi vì Tiger đột nhiên gia tốc,

chạy mấy phút đồng hồ sau, ngừng tại một cây xem như thấp bé, cơ hồ chỉ

nhìn thấy lá, không thấy cành.



Thân cây so với nàng còn cao hơn

một chút, lá cây nhìn thật quen mắt, Tô Từ lập tức liền nhận ra lá cây

này là lúc trước Tiger mang về cho nàng chữa thương, Tô Tử kinh hỉ kêu

lên một tiếng, lập tức bò xuống khỏi lưng Tiger, tiến lên muốn hái một

ít lá cây trở về.



Mấy ngày nay Tô Từ vẫn chú ý đến loại lá cây

này, nhưng căn bản tìm không thấy, hỏi Tiger cũng hỏi không ra cái gì,

vốn cho rằng còn phải rất lâu nàng mới tìm ra loại diệp tử này.



Hiện tại thấy một cây, tự nhiên cao hứng lắm lắm. Dù sao có nó xem như có bị thương cũng không sợ.



Tô Từ cầm chủy thủ cắt trong đó một mảnh lá cây, ba lô sau lưng lại đột

nhiên lên cao, mới phát hiện Tiger cắn ba lô dẫn nàng lên, để tới trung

tâm của cây này.



Ở trung tâm của loại cây chữa thương này là

từng khỏa trái cây màu nâu hình bầu dục hết sức nhỏ bé, da thô ráp, xem

ra rất cứng rắn, nhưng Tiger vừa buông lỏng miệng (*nhả ra ba lô), Tô Từ liền giẫm lên trái cây này, nàng lập tức phát hiện nó không cứng như

nàng nghĩ, hiện tại nó đã bị nàng giẫm lên, chảy ra nước ép trong veo.



Tô Từ còn đang đánh giá, khóe mắt lại thấy Tiger đã lui ra phía sau mấy

bước, đi vòng quanh gốc cây này không ngừng quấn đi, lại không tiến lên, bộ dáng rất nôn nóng.



Đây là lần đầu tiên Tô Từ nhìn thấy nó như vậy.



“Tiger?” Tô Từ có điểm gấp gáp, vừa duỗi tay ra muốn đẩy ra lá cây hai bên vừa

kêu một tiếng Tiger. Trái cây dưới chân phần lớn đã bị giẫm đến nát nhừ, nước trong veo thấm qua đáy giày, có chút thuận theo khe hở giữa lá cây chảy xuống.



Tiger thấp thấp rít gào, thấy biểu tình trên mặt Tô Từ vẫn bình thường, đôi mắt màu vàng lộ ra điểm nghi ngờ.



Sau cùng, giống như an ủi triều hướng Tô Từ rống lên, xoay người đã biến mất trong rừng rậm mờ mịt đã có điểm tối.