Thú

Chương 37 : Tân gia

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Nàng cũng đã chuẩn bị tư tưởng sẽ phải nằm trên lưng Tiger khoảng mười

ngày, nửa tháng, thậm chí là lâu hơn nữa, nhưng sự thật là chỉ ba ngày

sau đó, tốc độ Tiger liền thả chậm lại.



Theo lý thuyết, lấy cước lực của Tiger chính là chạy ra một cái sơn động nho nhỏ cũng rất là

bình thường… Nhưng đến hiện tại, chung quanh trừ ra cây cối vẫn là cây

cối, trừ ra rừng rậm vẫn là rừng rậm.



Hơn nữa động vật vùng này

so với nơi trước kia bọn họ từng ở nhiều hơn rất nhiều, đây là do Tô Từ

thường xuyên nhìn thấy chúng kinh sợ Tiger trên đường, cùng với tốc độ

Tiger săn bắt có thể thấy được điểm này.



Từ khi Tiger có thể

biến thành hình người, Tô Từ phát hiện rất ít dã thú chính diện khiêu

chiến hắn, thậm chí có những con có hình thể cực đại, trước kia nếu thấy Tiger sẽ tỏ ra ơ hờ, nhưng bây giờ một khi thấy Tiger lại tránh xa đi.



Tô Từ từng ở trên đường nhìn thấy qua một con dã thú có hình dạng giống

với con lần trước làm cho cả nàng và Tiger đều bị thương, hình thể của

con này lại lớn hơn con trước một chút, trong lúc Tô Từ lo lắng có phải

lại có một trận ác chiến hay không, thì con dã thú kia lại thấp rít gào, sau đó chính nó bỏ đi xa.



Lúc Tiger chậm dần tốc độ, Tô Từ liền nhìn thấy không xa phía trước một con dã thú đang cùng Tiger giằng co,

Tô Từ có hơi kinh ngạc một chút.



Cho dù con thú kia có biểu hiện bất an, thỉnh thoảng lại hướng về phía Tiger nhe răng gầm nhẹ, nhưng

đây cũng là con thú đầu tiên dám giằng co với Tiger sau khi Tiger có khả năng biến thành hình người.



Tô Từ không khỏi tử tế đánh giá nó

một chút, quả nhiên phát hiện sau khi thu nhỏ lại, đôi mắt của nó linh

dộng rất nhiều, không giống như những động vật phổ biến bình thường có

ánh mắt hồ đồ mờ mịt.



Đây cũng là một con dã thú có thể biến thân sao?



Tiger cũng không có tiến lên khiêu khích, chỉ là bảo trì cảnh giới đi vòng

qua con dã thú này. Con thú kia cũng không có tiến công, cũng đứng phía

xa xa đề phòng Tiger, thẳng đến Tiger đi được gần trăm dặm, nó mới xoay

người chạy trở về.



Tô Từ nghĩ, hẳn là Tiger tiến vào lãnh địa

của con thú này, cho nên nó mới biểu hiện địch ý rõ ràng như vậy. Nhưng

bị người khác xâm nhập lãnh địa, nó cũng không có chủ động công kích,

hẳn là năng lực của Tiger so với nó mạnh hơn.



Kế tiếp một ngày

đường hành trình, Tiger lại gặp hai con dã thú cũng có đôi mắt linh

động, đứng xa xa cùng bọn hắn một đường, mới biến mất tại sâu trong

rừng… lúc này Tô Từ rất chắc chắn suy đoán của mình là đúng, không khỏi

vì Tiger mà cảm thấy tự hào, nhưng rất nhanh, trong tâm lại có nghi vấn

mới.



Bất kể là con dã thú lần trước bắt đi nhóm người Chu Lập,

vẫn là những con hôm nay nàng gặp được, ngoại hình của bọn hắn căn bản

không có điểm nào tương tự, nhưng Tiger lại có thể cùng bọn hắn thông

thuận giao lưu. Nghe vào trong lỗ tai Tô Từ, cho dù là nhân hình hay thú hình cũng chỉ là mấy cái âm tiết cùng tiếng hô mà thôi, nhưng hình như

bọn hắn có thể giao lưu với bất kỳ chủng tộc nào thì phải.
động cũng không hoàn toàn là tảng đá, ngược lại đại bộ phận là đất, vừa

xem liền biết rõ không phải thiên nhiên hình thành, mà là đào móc ra.



Tuy rằng không sâu như huyệt động cũ, nhưng lại rộng rãi hơn. Hơn nữa,

nhiệt độ hai ngày này chợt thấp xuống, mà lúc Tô Từ vào bên trong còn

cảm thấy có chút nóng.



Sống tại trong huyệt động này, mùa đông sẽ không quá gian nan.



Chỉ là chủ nhân trước cùng bạn lữ của hắn không hề chú trọng việc vệ sinh,

bên trong sơn động vứt đầy xương cốt ăn thừa, từng mảng từng mảng lớn cỏ khô mang dị vị, mùi lại ngút trời, Tô Từ lôi kéo Tiger đang có chút

không tình nguyện làm cả ngày vệ sinh, mới đem tất cả rác rưởi trong sơn động quét ra ngoài.



Đương nhiên, nơi này xuất lực phần lớn cũng là Tiger… Nếu để cho Tô Từ tới một mình quét dọn, phỏng chừng muốn mệt

sống, mệt chết mấy ngày mới hồi phục sức lực a.



Nơi này chính là nhà nàng.



Tiger tại huyệt động chung quanh trăm dặm gieo rắc mùi chính mình, sau đó mới yên tâm đi ra săn mồi, Tô Từ lại xuống một mảnh đất rộng rãi khoảng mấy trăm mét vuông phía dưới vách núi, cứ cách mười bước lại trồng một cây

cỏ phòng muỗi, cây này rất dễ trồng, chỉ cần có đất có nước là tốt rồi,

có những cây này Tô Từ cũng không cần lo lắng có muỗi.



Nhà mới, không khí mới, hảo hảo mà bố trí.



Tiger không hiểu, cũng sẽ không đi làm những việc này, nghĩ đến ngôi nhà này

sẽ do một tay nàng bố trí, trên mặt Tô Từ liền không tự giác mỉm cười.



Huyệt động mới cái gì cũng tốt, chỉ là cách nguồn nước hơi xa, buổi tối Tiger chạy chừng mười phút đồng hồ mang Tô Từ đi tắm, nàng mới ý thức đến vấn đề này. Về sau nếu như muốn lấy nước, tuỵêt đối là muốn Tiger mang đi

mới được. Nghĩ vấn đề này, hôm sau Tô Từ liền đẩy Tiger đến cửa vào

không xa có một khối tảng đá rộng lớn khoảng hai thước, nàng muốn Tiger

đào ra một cái hõm sâu trên tảng đá, chỉ chờ trời đổ mưa đem nó lấp đầy. (*dụng cụ hứng nước mưa)



Sau đó lại khiến hắn cấp nàng làm mấy cái nồi đá, chén đá.



Cuối cùng, nàng có thể yên tâm ăn canh. Tuy rằng uống vào trong canh vẫn có

chút phấn vụn của tảng đá, nhưng khuyết điểm này vẫn có thể bỏ qua.



Thời tiết dần dần chuyển lạnh, tiến vào tháng mười, da lông trên thân Tiger

càng lúc càng nhiều, trên thân Tô Từ cùng đã trói hai tầng da thú, ngay

cả giày Tô Từ cũng kêu Tiger dùng móng tay gọt dọc theo hình vẽ mà nàng

vẽ trên tấm gỗ để làm ra đáy giày, sau đó muốn hắn tại trên đáy giày làm ra mấy cái lỗ, Tô Từ lại đem một khối da thú vây quanh đáy giày.



Như vậy, tuy rằng khó xem, nhưng có ưu điểm giữ ấm, lại tại dưới đáy giày

cắt hoa ra mấy lằn vạch đề phòng trợt té, Tô Từ cũng không lo lắng vấn

đề giày dép nữa.



Nhưng là toàn thân trói hai, ba lớp da thú thật mập mạp, hoạt động của Tô Từ cũng không thông thuận như trước.



Tô Từ có chút khó khăn từ trong cạm bẫy kéo ra một con thỏ, kéo nó đi một

đoạn đường thật dài, mới khiến cho Tiger nhúng tay, dễ dàng kéo theo con thỏ đi trở về.



Thịt thỏ cũng không ăn ngon, rất dai, Tiger đối

với Tô Từ phí lớn khí lực như vậy làm cạm bẫy tại phụ cận chỉ để bắt một con thỏ nhỏ, hẳn rất là không hiểu, miệng ùng ục nói một vài âm tiết

không rõ ràng mà Tô Từ đã dạy hắn, hướng Tô Từ biểu đạt hắn bất mãn.



Tô Từ chỉ xem như không nghe thấy, mím môi cười với hắn.