Thú

Chương 5 : Bị thương

Ngày đăng: 00:39 19/04/20


Tô Từ mở to mắt, nhìn trên đỉnh đầu toàn là cây cối, nàng ngớ ra một giây, sau đó đột nhiên xoay người ngồi dậy.



Sắc trời đã sáng trưng, bên cạnh chỉ lưu lại một đống lửa sắp tàn.



Nhưng chung quanh cũng không có cái gì nguy hiểm.



Tô Từ xem xét một vòng trong hốc cây cùng phía ngoài, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra ngồi lên tấm bạt.



Ngày hôm qua phát sinh quá nhiều chuyện, mà mấy ngày này Tô Từ luôn sống

trong trạng thái cực độ căng thẳng, cho dù nàng vẫn hay nói với chính

mình đừng ngủ quá sâu, nhưng vừa tỉnh ngủ thì trời cũng đã sáng.



May mắn.



Tô Từ nghĩ lại mà sợ nên vỗ vỗ ngực, đem lá khô bỏ vào đống lửa sắp tàn,

phồng má thổi thổi mấy hơi. Một mảnh tro bụi bay lên, Tô Từ nhíu mày

quay đầu ho khan vài tiếng, lại tiếp tục hướng đống lửa đã có chút cháy

lên tiếp tục thổi mấy hơi.



Hộp quẹt nàng chỉ có một cái, không thể dùng bữa bãi được.



Bữa sáng tự nhiên là thịt.



Nhưng lần này Tô Từ lại chỉ ăn có mấy khối liền ăn không vô. Đêm qua nàng sợ

mùi máu tươi của thịt sẽ hấp dẫn tới dã thú, nên đem một nửa phần thịt

còn thừa nướng cho chín, hơn phân nữa bỏ vào hộp đựng cơm, bởi vì không

chứa hết nên nàng chỉ có thể bỏ phần thịt mang máu loãng cuối cùng vào

túi nylon, sau đó chôn xuống đất.



Thịt đã không còn tươi lại còn mang chút tro bụi, hơn nữa chỉ là nấu nướng sơ sài, lại không có muối

ướp, dạ dày của Tô Từ cũng không giống ngày hôm qua hoanh nghênh chúng

nó.



Nhưng nàng cần năng lượng. Tô Từ nhíu mày nuốt vào miếng thịt khô cằn, thẳng đến buồn nôn, có điểm nghĩ sẽ ói ra mới dừng lại.



Ăn xong bữa sáng, Tô Từ đem phần thịt thừa cũng nướng chín cất vào hộp

đựng cơm, đem chủy thủ vắt trên bắp đùi, sắp xếp lại ba lô, sau đó ra

khỏi hốc cây.


một hồi, sắc mặt trắng bệch từ trong bụi cây chui ra.



Nếu như không phải trên tay bị thương rất đau, nàng tuyệt đối sẽ không bò ra khi dã thú còn chưa đi xa.



Vừa ra ngoài, nàng liền giơ tay lên, xem hướng cánh tay trái.



Mới nhìn thoáng qua, Tô Từ liền hung hăng đổ hít vào một hơi, sau đó lập

tức lại duỗi tay áp chế miệng vết thương, trong mắt đã chứa đầy nước

mắt, làn môi run run được lợi hại.



Kỳ thật này căn bản không phải miệng vết thương.



Trước nàng phát hiện dính ngấy cảm, cũng không phải cái gì máu tươi, mà là

một côn trùng có thân hình mềm oặt bị nàng dùng lực đập vụn nửa người.

Mà một nửa người kia của côn trùng cũng đã chui vào trong thịt của cánh

tay nàng, vừa rồi nàng vừa buông tay, liền phát hiện côn trùng lại còn

hướng vào trong chui thêm mấy phân nữa, giống như là bị mất một nửa thân thể căn bản đối với nó không tổn hại gì.



Dù Tô Từ có là người tỉnh táo như thế nào đi nữa cũng nhịn không được rơi nước mắt.



Tưởng tượng đến trong thân thể mình có một côn trùng ghê tởm chui a chui,

nhũi a nhũi, thậm chí còn có khả năng sẽ chọn cơ thể nàng làm nơi trú

thân sống bình thường, thậm chí đẻ trứng, nở ra những côn trùng khác

trong cơ thể nàng, Tô Từ rùng mình tay cầm chủy thủ, nàng nghĩ nàng phải trực tiếp tự mình kết thúc thôi!



Nhưng nàng vẫn là nhanh chóng

ngồi xổm người xuống, đưa tay ra, sau đó lập tức đem miệng vết thương

hung hăng để ở trên đầu gối, tay phải lục trong ba lô dây lưng mà nàng

cởi ra từ thân mình nam nhân họ Lý, gắt gao trói tại cánh tay.



Sau đó dùng lực chụp vỗ vỗ chung quanh miệng vết thương, lại phát hiện côn

trùng không chịu đi ra mà có xu thế muốn chui vào trong thêm, Tô Từ cắn

răng cầm lấy chủy thủ, lau 2 cái lên người cho sạch bùn đất.



Mở

miệng thở sâu vào 2 cái, Tô Từ mới cường ép chính mình nâng lên cánh

tay, chủy thủ để ở trên vết thương, cắn răng dùng lực đâm vào.