Thú
Chương 61 : Phiên ngoại 1 Chờ đợi
Ngày đăng: 00:40 19/04/20
Tô Từ giật mạnh thân thể, ánh mắt mở to nhìn một mảnh hắc ám, hô hấp nặng nhọc.
Tiger cũng bị giật mình tỉnh giấc, ở bên cạnh khò khè trấn an, lại chủ động
đem chi trước đặt vào trong ngực nàng cho nàng ôm (*hehe có gối ôm miễn
phí). Tô Từ ôm chặt lấy chi trước lông xù mềm mại của hắn, đặt trán lên
đó, lại nhỏ giọng nói, “Tiger, ta nằm mơ thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo thành
niên thất bại.” Dừng một chút, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiger nói,
“Bọn nhỏ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện có đúng hay không!?”
Tiger trầm mặc một giây, dùng một chân khác mở chăn ra, biến thành hình
người, sau đó ôm lấy thân hình không ngừng run rẩy của Tô Từ vào trong
ngục, lại dùng cái chăn bằng da thú đắp kín lên nguời nàng, thấp giọng
nói, “Đương nhiên. nhi tử của ta, tuyệt đối sẽ thành công!”
Được những lời khắng định chắc như đinh đóng cột này trấn an, Tô Từ gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, đôi tay vòng qua người Tiger, ôm lấy hắn thật chặt.
Lúc trước, nàng và bọn nhỏ bị hổ cái đuổi đánh phải chạy
vào rừng rậm, sau khi Tiger trở về, nhìn thấy Tô Từ một thân chật vật,
trên người chỉ còn một tầng mỏng áo lót da thú đang không ngừng run lẩy
bẩy, cùng với Tiểu Bảo toàn thân đều là máu, hắn ngửa đầu gầm thét một
hơi dài để phát tiết nỗi sợ hãi cùng với lửa giận, sau đó mới đưa ba mẹ
con nàng về sơn động dưỡng thương.
Tô Từ rất hiểu Tiger, từ
trước đến nay hắn đều đặt mẹ con nàng lên vị trí thứ nhất, lần này bọn
họ chịu ủy khuất lớn như vậy, thù này hắn nhất định phải báo.
Chỉ là… thú nhân trong tộc hổ, mỗi người đều chiếm cứ một đỉnh núi, mặc dù
cùng không có truyền thống sống theo bầy, nhưng từng nhà đều sống liền
kề nhau thành một vòng tròn. Đối với thú nhân giống cái, bọn họ càng bảo vệ chặt chẽ, nên thú nhân giống cái đều sống ở trung tâm vòng tròn đỉnh núi. Có lẽ từ hồi bé Tiger đã bị vứt bỏ, hắn không có rất bài xích quần tộc này, nhưng cũng không quá thân cận bọn hắn. Cho nên lúc trước Tiger chọn ngọn núi này để ở là trực tiếp tránh xa vòng tròn đỉnh núi của tộc hổ. Thú nhân giống cái quá trân quý. Hơn nữa lần này tuy là Tiểu Bảo bị thương nặng một chút, nhưng vẫn còn tốt hơn vết thương của hổ cái, giờ
đây bộ lông toàn thân của ả đã bị cháy hơn phân nửa, vết bỏng lại bị
nhiễm trùng do lúc đầu lăn lộn trên đất để dập tắt lửa. Nếu Tiger muốn
báo thù, phải đối mặt nguy hiểm một mình đấu với toàn bộ tộc hổ.
Tô Từ hiểu rõ điểm này, cũng tự giác quên đi không muốn báo thù. Mặc dù hổ anh và hổ em có mang gen của nàng, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì
đến năng lực cường hãn của dòng máu thú nhân chảy trong chúng, hơn nữa
bọn nhỏ cũng không bị thương đến gân cốt, nên vết thương rất nhanh đã
khỏi. Cho nên, vì báo thù mà tánh mạng Tiger không đảm bảo an toàn là
không đáng (*cho dù Tiger mạnh tới đâu cũng không đánh lại cả tộc a).
bờ sông.
Tô Từ tận dụng thời gian ngồi trên lưng Tiger, hái tất
cả trái cây trên nhánh xuống, chờ sau khi đến bờ sông, bỏ trái cây vào
một cái bao bện bằng dây mây, đem chúng ngâm ở một góc râm mát dưới
sông, sau đó mới cởi quần áo bắt đầu tự mình tắm rửa, cũng thuận tiện
cấp Tiger hắt hắt nuớc, chà lông hắn.
Không bao lâu, thấy Tô Từ
đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi, Tiger khò khè khò khè cọ cọ bên người
Tô Từ hồi lâu, cọ đến Tô Từ cũng cảm thấy phiền, hắn mới biến thành hình người, đôi tay vòng ôm lấy thân thể trần như nhộng của Tô Từ, bàn tay
cẩn thận vuốt ve làn da của nàng, ưỡn mặt nói, “Tô Tô…”
Đây là tín hiệu cầu hoan a.
Phía xa xa bờ sông còn có thật nhiều dã thú đang uống nước, xung quanh cũng
còn nhiều động vật mà nàng không nhìn thấy. Không giống suối nước nóng
lúc trước ở bên cạnh tảng lớn địa vực, nàng vừa liếc mắt là có thể thấy
có dã thú hay thú nhân xung quanh hay không rồi. Nàng cũng không có lá
gan ở dưới ánh mắt của đông đảo dã thú ‘biểu diễn’ nha.
Tô Từ
suy nghĩ một chút, không chút do dự lấy tay để lên mặt Tiger đẩy về phía sau, Tiger không chịu, hai người liền giằng co cái tư thế này… Lại nói
tiếp, mấy tháng này Tô Từ đều bởi vì lo lắng Đại Bảo cùng Tiểu Bảo mà
không có tâm tư làm gì cả, hay là bởi vì nếm trải cảm giác hãi hùng, lo
lắng đứa nhỏ mà sợ mang thai, nên nàng đối với việc Tiger cầu hoan cũng
làm cho có lệ, nghĩ lại cũng thật ủy khuất hắn.
Một lúc sau, Tô
Từ nhìn đôi mắt to màu vàng mang điểm ủy khuất của Tiger, lại thấy gương mặt bị nàng lấy tay đẩy có biểu tình méo xẹo lui về sau, Tô Từ không
khỏi mềm lòng, lấy tay nhéo nhéo, xoa xoa gương mặt hắn, cầm lấy bàn tay đang định thu về từ trên lưng nàng, nói: “Chúng ta về nhà đi.”
“Ngao!!!” Tiger gào lên một tiếng, thân thề xích lõa nhảy lên bờ, ân cần cầm lấy quần áo Tô Từ, đưa cho nàng vừa mới bò lên bờ.
Sắc mặt Tô Từ có chút đỏ lên, ho khan một tiếng, cầm lấy quần áo từ trong
tay hắn, lại thuận mắt liếc ‘vật thể’ đang lắc lư dưới thân của người
nào đó, cắn răng một cái, dưới đáy lòng lại mắng hắn vài tiếng ‘sắc hổ’, trên mặt lại càng ngày càng hồng.