Thừa Tướng Phu Nhân

Chương 1 : Vân phủ phong vân dòng chính nữ xoay người

Ngày đăng: 16:56 30/04/20


Eit: Trảm Phong



Tí tách… Tí tách!



Rốt cục, một giọt máu cuối cùng từ hạ thân Vân Khanh nhỏ xuống. Trong phòng âm u đầy mùi hôi, con chuột con gián không kiêng nể gì cả nhảy vọt qua lại, một chút cũng không úy kỵ trong phòng có một người sống.



Mùi máu tươi gay mũi đưa tới vô số gián chuột săn thức ăn, xuyên thấu qua ánh trăng thanh hàn có thể chứng kiến kia một mảng lớn vết máu đầy màu đen ngọ nguậy.



“Hài nhi của nương…”



Toàn thân Vân Khanh là máu, muốn động cánh tay đuổi đi con chuột nhưng không cách nào di động. Nàng chỉ có thể phát ra rên rỉ tuyệt vọng bi thương. Từng tiếng nức nở nghẹn ngào trong lãnh cung rét lạnh như băng có vẻ cực kỳ quỷ dị kinh khủng.



Ngoài cửa hai gã thái giám thủ vệ liếc mắt nhìn nhau, đều rùng mình một cái.



“Tiểu Lý Tử, ngươi nói hoàng hậu nương nương có thể hay không…” Tiểu Phúc Tử không dám nói rõ, làm một cái động tác cắt cổ, “… Ở trong lãnh cung?”



Thái giám Tiểu Lý Tử khẽ quát một tiếng, “Cái gì hoàng hậu nương nương? Bệ hạ đã hạ xuống ý chỉ phế hậu, Vân thị sớm cũng không phải là hoàng hậu. Bệ hạ đã sắc phong tân hậu, ngươi nhớ lấy thận trọng từ lời nói đến việc làm, vạn nhất lời này bị người khác nghe được, tuyệt đối chạy không thoát một chữ chết.”



Tiểu Phúc Tử nghe vậy rùng mình một cái, đột nhiên câm miệng không dám nói tiếp nữa, bởi vì không khí quá mức quỷ dị, nghe từng tiếng rên rỉ trong lãnh cung như thú săn, Tiểu Phúc Tử nhịn không được mở miệng nói, “Vân thị đến tột cùng là phạm lỗi lầm gì, bệ hạ thế nhưng không chút nào niệm tình cảm phu thê bảy năm, cũng không niệm long thai trong bụng Vân thị, thế nhưng sinh sinh đem tứ chi Vân thị bẻ gẫy?” Còn có một câu tiểu Phúc Tử không dám nói, bệ hạ làm sao sẽ tàn nhẫn như thế, nghe nói hài nhi trong bụng Vân thị là bệ hạ một cước đá rơi xuống đấy. Tục ngữ không phải nói, hổ dữ không ăn thịt con sao? Huống chi là trong hoàng thất chú trọng con nối dòng như vậy.



Tiểu Lý Tử nghe vậy muốn nói lại thôi, hắn trộm trộm nhìn chung quanh, phát hiện không có người nào mới cúi đầu hồi đáp, “Nghe nói là Vân thị hại Nguyệt phi nương nương sảy thai, bệ hạ lúc này mới giận dữ.”




Trong mắt Quân Ngạo hiện lên một tia chán ghét cực độ, hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Không nghĩ tới ngươi hôm nay còn không biết hối cải, vậy trẫm cũng không tha cho ngươi.”



“Toàn Phúc.” Giữa một mảnh ám sắc, lóe ra một thái giám áo xanh cúi đầu liễm mục, chỉ nghe được Quân Ngạo không tình cảm chút nào nói, “Tiễn Vân thị lên đường ”



Thái giám áo xanh cúi đầu đáp lại, “Vâng, bệ hạ!”



Vân Khanh thấy Toàn Phúc sớm đã chuẩn bị tốt độc dược, khóe môi trào phúng giương cao, tha nàng một mạng? Ha ha… Quá buồn cười, khóe mắt đều cười ra nước mắt. Hôm nay nếu là để giáo huấn nàng, vì sao đã sớm chuẩn bị tốt độc dược, cho nên mặc kệ hôm nay nàng là hối hận cũng tốt, căm hận cũng được, Quân Ngạo đều không nghĩ qua muốn lưu lại tính mạng của nàng.



Nàng không có giãy giụa, nước thuốc lạnh như băng giống như là một con rắn độc chui vào trong bụng, nàng chỉ dùng ánh mắt càng ngày càng sáng gắt gao nhìn chằm chằm Quân Ngạo.



Trong lãnh cung lạnh như băng nàng chỉ để lại ba câu cuối cùng thê lương bi phẫn bi gào thét.



“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, thề không làm hoàng hậu!”



“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, cùng ngươi Quân Ngạo không chết không thôi!”



“Nếu có kiếp sau, ta Vân Khanh thề, các ngươi những kẻ hại ta, ta một kẻ đều sẽ không bỏ qua!”



Trong lãnh cung lạnh như băng, ba tiếng thê lương la lên tới tới lui lui vang vọng, vì lãnh cung tăng thêm vài phần rét lạnh…