Thuần Chủ

Chương 26 : Say

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


#fb: @tranusadieu



# wattpad @tuyetvoi_



ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ



Tần Mặc trao cho Trì Nghiên một nụ hôn, một nụ hôn đủ để rút cạn tất cả không khí trong khoang miệng cô.



Anh nặng tựa ngàn quân mà đè lên cô, môi nghiến môi cô, dục vọng ham muốn cực mạnh nghiền ngấu giữa môi răng, vói khoang miệng nồng mùi thuốc lá của anh tới chiếm đoạt toàn bộ khoang miệng cô... Đến mặt sau cô thậm chí còn có thể cảm nhận được đau đớn tê dại từ môi lưỡi của mình.



Như là qua một thế kỷ, rốt cục anh cũng buông cô ra, một đôi mắt chứa đầy dục vọng, bàn tay vuốt trên đường cơ bụng tuyệt đẹp của cô tựa như muốn vói vào trong váy cô.



"Đừng, tôi..." Cô còn chưa nói xong đã bị anh quyết liệt lấp kín miệng, lòng bàn tay nắm hai bầu mềm mại trước ngực, vuốt ve.



Cô bị anh đè dưới thân, cảm nhận rõ ràng giữa hai chân anh là một con "thú dữ" đang dần thức tỉnh, cứng rắn kề lên bắp đùi cô.



Dục vọng nóng bỏng, nhưng so với dục vọng thứ càng rạo rực hơn cả chính là cảm xúc kích động nào đó —— cô cảm giác được lồng ngực anh nóng nảy phập phồng kịch liệt, như chứa đựng thứ cảm xúc phẫn hận nào đó.



Vì sao chứ? Vì Vân Lam ư.



Nghĩ đến điều ấy, Trì Nghiên chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại, nhưng vẫn cố thả lỏng thân thể đáp lại Tần Mặc, phối hợp động tác của anh, hy vọng anh có thể bình tĩnh lại. Cho đến khi anh đẩy ra cô trước.



"Trì Nghiên......"



Đột nhiên, anh gọi đầy đủ họ tên cô, ánh mắt trầm trọng đăm đăm nhìn cô, dường như sắp nói ra một quyết định quan trọng nào đó.



Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói, thở dài: "Bỏ đi, chờ sau khi em khôi phục trí nhớ rồi nói."



"Trở về ngủ đi." Anh lại nói.



"..." Cô còn nói được cái gì nữa, chỉ có thể đứng dậy trở về phòng.
"Vẫn chưa kết thúc à?" Anh hỏi.



"Ừm..." Trì Nghiên đáp, giọng nói rõ ràng có phần mơ màng, sau hồi lâu lại hỏi, "Mấy giờ rồi?"



"11 giờ." Giọng Tần Mặc rõ ràng trở nên không thân thiện.



"Oái... Đã muộn vậy rồi." Trì Nghiên lại như là ở trên mây.



"..." Tần Mặc, "Gửi cho tôi địa chỉ, tôi đến đón em."



Rất nhanh Tần Mặc đã tới.



Trong phòng bao mờ ảo cuối cùng anh cũng tìm được cái người uống đến say khướt nằm siêu vẹo trên salon, rõ ràng rất bực bội, đặc biệt là khi anh ôm cô lên lại bỗng có một người đàn ông ở bên cạnh giữ chặt tay anh, lườm lườm anh: "Anh là ai?"



"Tôi là ——" Tần Mặc trả lời với giọng bất thiện.



Còn chưa kịp nói, Trì Nghiên đột ngột mở bừng mắt nhìn anh, "Anh tới rồi."



"Bạn trai tôi tới đón tôi, tôi về trước, mọi người ở lại chơi tiếp." Cô chào tạm biệt với bạn học bên cạnh, chống người đứng lên lập tức bổ nhào vào lồng ngực anh, đầu tựa lên lồng ngực cọ qua cọ lại, lí nhí nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi."



Ngoài giường bọn họ rất ít khi ôm ấp, đặc biệt là tư thế thân mật ỷ lại này.



Trong chớp mắt, cục tức nghẹn ở ngực bỗng nhiên xẹp lép.



(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~



Hôm qua có hứa hôm nay 3 chương, mà vẫn không kịp rồi.



Mai trả 2 chương nha~