Thuần Chủ

Chương 28 : Quá Khứ

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


# fb: @tranusadieu



# wattpad @tuyetvoi_



ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ



Trì Nghiên dọn ra ngoài, nói đúng ra thì là bị Tần Mặc hỏi nên mới lộ ra, mà không phải do cô chủ động nói ra.



Trên thực tế, buổi sáng cuối tuần, hết thảy vẫn như mọi ngày, thậm chí Tần Mặc còn đè Trì Nghiên dưới thân mà làm một trận "thể dục buổi sáng" trên giường.



Làm xong hai người lại cùng nhau chìm trong bồn tắm, Tần Mặc hỏi Trì Nghiên công việc có thuận lợi, vừa lòng không, Trì Nghiên đều trả lời cặn kẽ.



Cảm thấy đã không còn việc gì nữa thì Tần Mặc đi ra khỏi phòng tắm trước, sau đó di động Trì Nghiên đột nhiên reo lên.



Màn hình loé sáng rung lắc một hồi, trên màn hình hiển thị rất nhiều tin nhắn Wechat gửi đến, tên ghi chú là người môi giới XX nào đó liên tiếp gửi tin nhắn tới, cùng một loại thông tin, đại ý là đã tìm thấy căn nhà thoả mãn yêu cầu của Trì Nghiên, hỏi cô khi nào sẽ tới xem nhà.



Trên bàn cơm, Tần Mặc hỏi Trì Nghiên. "Em đang tìm nhà, tìm giúp ai à?"



Anh cho rằng đó là nội dung công việc của cô, ví dụ như sếp giao cho cô hỗ trợ giúp tìm kho hành linh tinh, anh vốn không tán thành công việc hiện giờ của cô, còn định khuyên cô nếu sếp quá áp bức thì thử tìm một công việc khác xem sao.



Kết quả Trì Nghiên ngắc ngứ một chút sau đó đáp: "Tôi tìm cho mình."



Tay rót nước trái cây của Tần Mặc dừng lại. "Em muốn thuê nhà?"



Vốn Trì Nghiên định xem xong nhà rồi mới nói chuyện này, hiện giờ Tần Mặc phát hiện ra trước, cô cũng đành nói: "Vâng, tôi muốn dọn ra ngoài."



Sau đó bầu không khí như thể bị đình trệ.



Tần Mặc lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trì Nghiên, sau khi xác nhận tận mắt Trì Nghiên vẫn chính là Trì Nghiên, không giống như đã khôi phục lại trí nhớ thì mới hỏi: "Ở đây có khó chịu gì sao?"



Trì Nghiên im lặng.



Trên thực tế, dạo gần đây cô vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy quá khứ giữa cô và Tần Mặc, chỉ một đoạn ngắn, không đầu không đuôi, nhưng hầu hết đều là ở khi cô khắc khẩu với Tần Mặc, hoặc là các loại cáu gắt với nhau.



Ở trong mơ cô đanh đá đến chính bản thân mình đều phát ghét.




Một cái tên thật quen thuộc, cùng với gương mặt của cô ấy cũng khiến cô cảm thấy rất quen thuộc. Trì Nghiên nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu vội loé lên rất nhiều đoạn ngắn, nhưng khi cô muốn bắt lấy nó, thì đầu lại đau thắt lại.



Đối phương thấy vẻ mặt cô nhăn nhó khó chịu, thì lập tức luống cuống, vội vàng hỏi cô có chuyện gì vậy.



Vừa đúng lúc này Tần Mặc tới đón Trì Nghiên sau khi tan làm, thấy thế vội vàng đưa cô tới bệnh viện, hết thảy mới có thể kết thúc.



Tối, sau khi trở lại căn hộ, Trì Nghiên hỏi Tần Mặc, "Vân Hiểu là ai?"



"Em gái Vân Lam". Tần Mặc nói.



Trì Nghiên hiểu ra, khó trách tại sao cô lại cảm thấy khuôn mặt cô ấy quen thuộc như thế.



Nhưng điều kỳ lạ là, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Vân Lam cô đã có cảm giác không thích, nhưng buổi chiều nay cảm giác đối với Vân Hiểu lại khác, không có bất kỳ cảm giác chán ghét nào.



"Vì sao tôi lại quen với em gái của Vân Lam? Hơn nữa cô ấy... thoạt nhìn cô ấy rất thân quen với tôi?" Dừng một lát, cô không nhịn được lại hỏi.



"Tôi cũng không biết rõ lắm." Tần Mặc, "Tôi chỉ biết, trước đây cô ấy từng làm gia sư của em."



"Gia sư? Dạy môn gì?"



"Toán, Lý."



"... Lý? Tôi học ban tự nhiên ư?" Trì Nghiên khó hiểu, "Từ từ, không phải tôi là sinh viên nghệ thuật sao? Thành tích ban xã hội rất kém sao?"



"Cũng không hẳn." Tần Mặc lại nói, "Lúc ấy em cũng không điền nguyện vọng là vào trường nghệ thuật, ít nhất là lúc tôi làm gia sư cho em, em còn chưa có ý định."



"Anh làm gia sư dạy cho tôi?"



Giấc mơ kia thế nhưng là thật?



Trì Nghiên kinh ngạc nhìn Tần Mặc: "Chuyện trước kia, tôi và anh... Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"



Tần Mặc nhíu mày: Chuyện cũ đại khái bắt đầu từ 2 năm sau khi anh tốt nghiệp, khi đó anh đang nghiên cứu phát minh Envi, nên toả định mục tiêu gọi vốn là ba của Trì Nghiên.