Thuần Chủ

Chương 33 : Chấm hết

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


"Em đang làm cái gì?" Tần Mặc nhìn Trì Nghiên, đột nhiên cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.



"Không nhìn ra à?" Trì Nghiên hỏi lại.



"Em muốn dọn ra ngoài?" Tần Mặc lập tức nhíu chặt mày, "Ở chỗ nào? Khách sạn?"



"Không liên quan tới anh." Trì Nghiên nói, thấy Tần Mặc nhìn chằm chặp mình, lại cười: "Sao, muốn nhìn xem tôi có mang món đồ đắt tiền nào đi không à?"



Tới tận lúc này rồi cô vẫn còn không quên đâm chọc anh, nhưng anh cũng chỉ có thể nén bực: "Chừng nào thì em nhớ lại?"



"Còn quan trọng nữa sao?" Trì Nghiên hỏi ngược lại anh, cười nhạo: "Dù sao tôi và anh đều kết thúc rồi."



Nếu là khách sạn, cô đều không phải nhất thời xúc động.



Trên thực tế từ sau khi nhớ lại đủ thứ trước khi xảy tai nạn giao thông, cô vẫn luôn do dự chuyện nên đi hay ở.



Cô biết Tần Mặc cũng có chút thích mình.



Tuy cô cũng không biết sự thích ấy bắt đầu từ khi nào, nhưng tóm lại là có một chút.



Cho tới bây giờ, cô vẫn cứ luôn cảm thấy chỉ cần một chút va chạm nhỏ thôi thì một ngày nào đó hẳn sẽ cháy lan khắp đồng cỏ... Nhưng mà cô đã xem nhẹ sự kiên nhẫn của chính mình, tính cách của chính mình.



Cô chưa bao giờ là người làm được cái gọi "ép dạ cầu toàn", loại chuyện tình cảm này hoặc là hoàn toàn đắc thủ, hoặc là hoàn toàn hết hy vọng, đứng ở giữa cô chỉ cảm thấy đó là sự dày vò.



Đối với cô, Vân Lam chính là một cây gai, nếu cô không nhổ đi cái gai này, sớm muộn cô cũng bị cô ta như có như không gây đau đớn, ghê tởm chết.



Cũng giống như 2 năm trước đó của cô và Tần Mặc, hai người không ngừng cãi vã, so tài so chiêu đối chọi...



Rõ ràng rằng sau khi gặp phải biến cố, cô đã học được thu liễm tính tình táo bạo của mình, nhưng mỗi khi đối mặt với Tần Mặc ——



Mỗi khi cô cảm nhận được sự tồn tại của cái gai trong lòng kia, cô cảm thấy mình đã mất khống chế, nhất định phải làm cái gì đó để kích Tần Mặc tức đến hộc máu thì mới cam tâm...
Vốn định cầm một chút quần áo, giờ Trù Nghiên đã không cần, đơn giản trực tiếp đóng lại hành lý ra khỏi cửa.



Tần Mặc nhíu mày nhìn chặm chằm cô, sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn đi theo.



Sau đó chuông cửa vang lên hai tiếng, Trì Nghiên mở cửa, một người đàn ông xuất hiện trước tầm mắt Tần Mặc.



Đó là một chàng trai trẻ tuổi, xấp xỉ Trì Nghiên, trắng trẻo văn nhã, gương mặt điển trai có thể so với tiểu thịt tươi trong giới giải trí.



Người này Tần Mặc cũng biết, đó là công tử thứ hai của tập đoàn họ Dư, là nhà đầu tư lớn nhất khi hắn nghiên cứu Envi, cũng là một trong những người theo đuổi Trì Nghiên trước kia —— Dư Gia Ngộ.



"Sao cậu lên đây?" Trì Nghiên hỏi cậu.



"Sợ cậu mang nhiều đồ, cho nên nói với bảo vệ bên dưới." Dư Gia Ngộ nói, nhìn lướt qua vali, "Dọn xong đồ rồi?"



"Ừ." Trì Nghiên gật đầu.



"Mình xách giúp cậu." Dư Gia Ngộ nói tiếp, sau đó nắm lấy vali trong tay Trì Nghiên. Đại khái nhận ra bầu không khí là lạ, cậu quét mắt sang Tần Mặc ở trong phòng, cũng không mở miệng nói gì chỉ cười cười như chào hỏi.



Bất giác Tần Mặc siết chặt nắm tay, dường như Trì Nghiên lại nhớ tới điều gì, vòng trở về.



"Em định cùng hắn đi đâu?" Mắt thấy người dừng lại trước mặt mình, Tần Mặc trầm giọng hỏi.



Nhưng Trì Nghiên không trả lời, chỉ tóm lấy cái kẹp cà vạt kéo xuống, ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.



"Đi thôi."



Trở lại bên cạnh Dư Gia Ngộ, Trì Nghiên không thèm liếc nhìn Tần Mặc lấy một cái, nói rồi kéo người rời khỏi.



Tần Mặc nhìn cánh cửa khép lại trước mặt, trên má nơi vừa mới nhận được cái tát kia phảng phất như lấy lại được tinh thần, nóng, rát, đau.