Thuần Chủ
Chương 38 : Hôn
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
#fb: tra nữ sa điêu
#ƯATTPAD: tuyetvoi_
( ˙-˙ )
Anh theo dõi tôi?
Trì Nghiên nhìn chằm chặp vào Tần Mặc, ánh mắt như chất vấn.
Trên thực tế, từ lúc ở hầm gara Trì Nghiên sớm đã phát hiện ra xe Tần Mặc.
Cũng không biết nên nói anh tiết kiệm hay keo kiệt đây, làm tổng giám đốc của một công ty, vậy mà chỉ đi một chiếc Maybach, biển số xe thì cô đã thuộc làu làu có không muốn để ý cũng khó, có điều cô thật không ngờ, anh thế mà đi theo cô suốt cả một đường.
Trì Nghiên quét ánh mắt sắc bén chất vấn Tần Mặc, đến tột cùng là anh định làm cái gì.
Lần này đã không giống lần trước, trong tay Tần Mặc đã không còn gì để đưa cho cô nữa, chỉ có thể xấu hổ đứng như trời trồng.
Và rồi, Tần Mặc đón nhận ánh mắt dần dần trở nên trào phúng của cô, cái biểu tình kia —— hệt như ánh mắt cô từng nhìn anh phát gôn rơi tõm vào hồ, hệt như nhìn anh cau mày khổ sở với bảng thực đơn giằng giặc tiếng Pháp, lại hệt như nhìn thấy anh nghe hoà nhạc mà mơ màng sắp ngủ...
Trì Nghiên nhìn Tần Mặc, không buồn nói với anh bất kỳ câu nào, chỉ bằng cặp mắt ấy đã chặn hết thảy những điều anh chuẩn bị nói.
Tần Mặc ghét cực cái biểu tình này của Trì Nghiên: cao cao tại thượng lại kiêu căng ngạo mạn, cứ như chỉ cần anh dám thở ra nửa từ thôi, giây tiếp theo, cô sẽ lập tức không hề lưu tình mà cười nhạo anh mơ mộng hão huyền.
Thế là, anh cũng nổi tính.
Không thể gặp, cũng không muốn nhìn thấy cặp mắt trào phúng của cô, anh dứt khoát duỗi tay giữ chặt cằm cô, cúi đầu khoá chặt đôi môi cô, nhắm mắt, hung hăng hôn xuống.
Hành động của Tần Mặc quá đột ngột, Trì Nghiên hoàn toàn quên mất chống cự.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh cạy mở môi răng, đầu lưỡi anh linh hoạt vói vào trong khoang miệng cô, bắt được đầu lưỡi cô quấn quýt dây dưa, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại anh duỗi tay bóp chặt eo, kéo cô áp sát trong lồng ngực, một tay khác ấn gáy cô, khống chế không để cô chạy thoát.
Nơi này là hội nghệ thuật, chỉ cần cô phát ra tiếng động hơi lớn chút, nhất định sẽ dẫn người tới vây xem.
Huống hồ, từ sau khi dọn khỏi chung cư anh, cô đã hạ quyết tâm không dính líu gì tới anh nữa, hôm nay thế mà bị anh phá hỏng, quả thật lãng phí thì giờ...
Lười phải thừa lời, Trì Nghiên quay người bỏ đi, không muốn nhiều lời với Tần Mặc lấy một câu.
Mới vừa bước một bước, cổ tay lại bị kéo giữ lại.
Tầm mắt của cô nương từ chỗ cổ tay lướt lên trên, đối thượng với Tần Mặc rủ mắt, chỉ nghe thấy anh thầm thì: "Trở về đi."
Trì Nghiên hoài nghi hình như mình đã nghe lầm.
Tần Mặc giương mắt, giọng bình thường trở lại: "Trở về đi, em muốn xả giận thế nào cũng được."
Anh nhìn thẳng vào cô, dường như hạ mình xuống thấp nhất, Trì Nghiên liếc nhìn anh, nghĩ nát óc cũng không tưởng tượng nổi.
"Trở về, về đâu? Anh cho rằng tôi đang giận dỗi với anh đấy à?" Cô cười nhạo, "Tần Mặc, có phải đầu óc anh gặp vấn đề không, chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Tôi và anh đã chấm hết rồi, hoàn toàn kết thúc rồi!"
Có một số phụ nữ có lẽ sẽ dùng cách chia tay để làm lạt mềm buộc chặt, nhưng Trì Nghiên không phải loại như vậy.
Cô gằn từng chữ lặp đi lặp lại một lần —— cô và Tần Mặc thật sự đã kết thúc rồi, Tần Mặc mím chặt môi, tay nắm cổ tay cô đột nhiên siết chặt hơn, siết chặt đến cô phát đau.
"Nhưng chẳng phải em vẫn còn cảm giác giác với tôi sao?" Sau một lúc, anh nói.
Anh phán định cô còn cảm giác với anh, đơn giản là căn cứ vào phản ứng sinh lý khi cô bị anh cưỡng hôn, cô cũng có.
Trì Nghiên trợn tròn mắt nhìn anh, thật không ngờ anh thế mà còn vô sỉ như thế, quả thật tức đến mức không nói nên lời, nhấc chân lên lập tức phải đạp cho Tần Mặc một cái thật mạnh.
Cô đi giày là giày cao gót, cô như thể dồn hết lực trong người mà dẫm mạnh xuống giày da của anh, kết quả Tần Mặc thế mà nhanh nhẹ né khỏi được.
Sau đó một cô đạp trượt, trẹo chân.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~