Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 65 : Hắn chu đáo

Ngày đăng: 12:34 30/04/20






Sở Thiên Ngạo dùng sức xoa nắn người phụ nữ phía dưới, hắn đã nhẫn nại đến muốn nổ tung luôn rồi. Người phụ nữ bé nhỏ trong lòng này, dường như mang theo ma lực không thể kháng cự, luôn có thể dễ dàng khơi dậy ngọn lửa ham muốn trong cơ thể của hắn.



Đột nhiên, đầu lưỡi Sở Thiên Ngạo nếm được một chút cay đắng. Hắn đưa tay ra sờ, thấy trên mặt Mạc Tiểu Hàn đầy lệ ướt.



Ngẩng đầu lên, dục vọng mãnh liệt trong tròng mắt tối đen của Sở Thiên Ngạo vẫn bừng bừng cháy, nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn: "Lại khóc cái gì nữa?"



Mạc Tiểu Hàn lắp bắp nói không ra lời. Cô làm sao có thể nói cho Sở Thiên Ngạo biết bây giờ cô đang nhớ nhung một người đàn ông khác được? Chớp chớp mắt, cô nói dối: "Tôi thấy không thoải mái......"



Bởi vì mới vừa khóc, nên mũi bị nghẹt, chính vì vậy nên giọng nói của cô có vẻ như nũng nịu lại như lấy lòng.



Tâm trạng Sở Thiên Ngạo nhất thời cảm thấy thật tốt, hắn thích Mạc Tiểu Hàn làm nũng với hắn. Chỉ cần cô ngoan một chút, chỉ cần cô không ghét, không chống đối hắn, cho dù là cô muốn hái sao trăng trên trời, hắn cũng có thể hái xuống cho cô!



Xoa tóc cô vẻ cưng chiều, Sở Thiên Ngạo lưu luyến hôn trên mặt cô một cái: "Quên em vẫn còn đang bệnh. Vậy em nghỉ ngơi đi, ngủ dài vào."



Mạc Tiểu Hàn chột dạ gật đầu một cái, nhắm mắt lại làm bộ ngủ.



Trong phòng yên tĩnh lại, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.


Mạc Tiểu Hàn len lén hé mắt nhìn, chai nước biển trống không bị ném ở đầu giường, trên mu bàn tay chỉ lưu lại kim truyền dịch bằng nhựa mềm.



Sở Thiên Ngạo xoay người lại, Mạc Tiểu Hàn vội vàng nhắm mắt lại. Bên cạnh giường đột nhiên trùng xuống, Sở Thiên Ngạo dã nằm trở lại rồi.



Mạc Tiểu Hàn lại bị hắn ôm vào trong ngực.



Sở Thiên Ngạo gắt gao ôm chặt Mạc Tiểu Hàn, hai tay gác lên eo cô, giống như đứa trẻ ôm con búp bê mà nó yêu quý nhất......



Mạc Tiểu Hàn quay lưng về phía Sở Thiên Ngạo, đôi mắt kinh ngạc từ từ trợn to.



Những động tác liên tiếp này của Sở Thiên Ngạo khiến cô như bị điện giựt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.



Cô không rõ bây giờ cô có cảm giác gì, khiếp sợ? Bất ngờ? Khó có thể tin? Hay là cái gì khác? Trong đầu rối tung rối mù.



Sở Thiên Ngạo cố ý không ngủ, chính là vì đợi cô truyền dịch xong để rút dây truyền? Sợ không khí vào, máu chảy ngược ra sao?



Không phải, chắc chắn là không phải.



Đối với cô, cho tới bây giờ Sở Thiên Ngạo cũng không có nửa điểm tôn trọng, làm sao có thể vì cô mà chu đáo như thế, quan tâm theo dõi chai dịch truyền của cô?



Không nghĩ ra tại sao Sở Thiên Ngạo lại làm như vậy, Mạc Tiểu Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ nữa.



Sau lưng, Sở Thiên Ngạo đã ngủ rồi, tiếng hít thở đều đều phát ra. Mạc Tiểu Hàn cười thầm trong lòng: "Còn nói tôi là con heo lười, tôi thấy anh mới đúng! Mới một giây đồng hồ đã ngủ mất rồi!"



Nhẹ nhàng nhấc cánh tay Sở Thiên đang ôm mình ra, Mạc Tiểu Hàn lật người nằm ngửa rồi cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.