Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 30 : Ngực phẳng, ăn cơm với tôi

Ngày đăng: 11:10 30/04/20


Quả nhiên là như vậy! Xem ra hắn là thật sự không thể bị vẻ bề ngoài của bé con này lừa, cô ta... rất thông minh!"A." Nhếch môi cười nở nụ cười, Ngự Ngạo Thiên rốt cuộc cũng khởi động thang máy.



Khi hắn vừa mới bước ra khỏi thang máy, chỉ nghe...



"Ngự Ngạo Thiên! Phí đón xe ngày hôm qua... Cảm ơn." Thang máy đóng lại.



Dao Dao không nhìn thấy vẻ biểu cảm của Ngự Ngạo Thiên khi ở ngoài thang máy, ngược lại cô còn...



"Ôi... Tuy rằng, lời cảm ơn này không lễ phép cho lắm, nhưng không còn cách nào khác." Cô thực sự không muốn gặp cái tên đại ca xã hội đen kia quá nhiều...



Cuối cùng đã tới thời gian bữa trưa, không thể không nói, cơm trưa ở Berson quả thực có thể so với khách sạn năm sao, tiệc đứng xa hoa như thế. Bày trí món ăn càng không thua gì những nhà hàng cao cấp khác.



"Ai, đệ nhất công ty chính là đệ nhất công ty, cơm trưa cá muối gì cũng có, quả thực quá có tiền." Bưng bàn ăn, Dao Dao vừa cảm thán trước mỗi một món ăn, vừa gắp đồ ăn mình thích.



"Dao Dao! Dao Dao!"



Phía sau truyền đến giọng nói của Bạch Linh, cô lễ phép cười.



"Dao Dao, việc hồi sáng hôm nay cô không để trong lòng chứ?"



Việc sáng nay sao? Bạch Linh đang ám chỉ... "Há, không sao."



"Còn nói không sao? Âm thanh mắng cô của bà nội ác ma kia, mọi người đều nghe thấy cả rồi."



Không biết tại sao, mỗi lần cô gặp Bạch Linh đều sẽ nhớ đến người bạn thân hồi cấp ba - Cung Tiểu Mạn, hay do tính cách hai cô gái này nhiệt tình giống nhau chăng?



"Tôi thật sự không sao. Bạch Linh, cảm ơn cô đã quan tâm."




Hai tay Long Kỳ đút vào túi, đi tới bên cạnh Dao Dao, nhanh chóng đoạt lấy danh thiếp từ trong tay cô, nhìn...



"Ồ, hóa ra là ban kinh doanh sao? Xem ra công trạng ban kinh doanh các anh rất khá nhỉ? Vậy mà vẫn nhàn rỗi đến tận trưa tán gái sao? Có cần tôi nói một tiếng quản lý các anh, tăng ca thêm chút đỉnh cho các anh không?"



Trên dưới công ty có ai mà không biết đại danh của Long Kỳ chứ? Cho dù hai người này không sợ vụ quản lý ban phục, cũng phải nể anh trai hắn mấy phần mặt mũi.



"Tôi ăn no rồi." Hai người đàn ông cùng đứng dậy rời đi.



Tại khu vực ăn, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn bàn này của bọn họ.



Dao Dao khuôn mặt nhỏ “vèo” một cái liền đỏ lên, mới vừa muốn đứng dậy rời đi thì Long Kỳ đột nhiên đè vai của cô xuống: "Ngực phẳng, ăn cơm với tôi đi!"



"..." Ngực phẳng? Làm sao Long Kỳ nói lớn tiếng như vậy? Nhìn mấy ánh mắt khinh bỉ kia, cô thật hận không được tìm một cái lỗ chui xuống.



Long Kỳ đi về phía khu đồ ăn, đến một chỗ đặt thùng rác, hắn quét mắt nhìn danh thiếp Lý Văn Phong để lại: "Đến gái của Ngạo Thiên cũng dám tán sao? Quả thực là không biết sống chết là gì!" Hắn xé danh thiếp làm đôi...



"Bạch Linh, chúng tôi đi nhanh một chút."



"A? Quản lý Long, không phải hắn gọi cô cùng hắn..."



"Đi mau!" Thấy Long Kỳ đang chọn đồ ăn, Dao Dao lôi kéo Bạch Linh vội vàng chạy trốn...



***



(*) Cận thủy lâu thai: gần quan được ban lộc.