Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 1 : Tân quan thượng nhậm [1]

Ngày đăng: 07:25 19/04/20


“Qua khỏi ngọn núi này là đến Đàm Dương huyện rồi.” Lão Đào rụt vai, cúi đầu bóc vỏ quýt, thờ ơ nói.



Đào Mặc nhịn không được nhấc tấm vải mành lên.



Gió đông lạnh lẽo lập tức vù vù thổi vào, bên ngoài một màu bàng bạc, cái gì cũng nhìn không thấy. Hách Quả Tử đang đánh xe quay đầu lại hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?”



“Không có gì.” Đào Mặc bị cóng đến run cả người, liền vội vàng buông mành xuống.



Lão Đào đem quýt đã bóc xong đưa cho hắn.



Quýt để lâu, có chút khô lại, ăn vào trong miệng lại rất ngọt. Đào Mặc ăn liền mấy múi mới đưa phần còn lại vào tay lão Đào.



Lão Đào cũng không khách khí, một hơi ăn hết.



Đào Mặc vô thức tìm khăn hương trong ngực áo lau miệng, nhưng tay mới vừa luồn vào trong áo thì nhớ lại khăn hương trước đó đã bị chính hắn ném vào bếp lò đốt, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận. Lưu luyến mùi hương nhiều năm như vậy, muốn giữ khăn hương kia làm kỷ niệm, không ngờ cuối cùng cũng không còn nữa.



“Thiếu gia, lạnh không?” Lão Đào đem lò sưởi dịch lên phía trước một chút.



“Không lạnh.” Đào Mặc tâm tình khó chịu, ngồi một hồi thiếu kiên nhẫn hỏi, “Nghe nói huyện Đàm Dương có nhiều phú hộ, sợ là không ổn lắm.”



Lão Đào nói: “Người hiền lành sẽ bị kẻ khác ức hiếp. Nếu thiếu gia sợ bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ lấn đến cùng.”



“Sao ta lại sợ bọn họ?” Đào Mặc hơi cao giọng, “Ta nhất định phải làm quan tốt!”



Lão Đào buồn ngủ, mí mắt đã rũ xuống rốt cuộc lóe lên vài tia sáng, “Thiếu gia nhất định có thể.”



Đào Mặc tựa hồ thấy cảnh tượng mình biến thành “Đào thanh thiên” bách tính sắp hàng hai bên đường đón chào, chợt cảm thấy tiền đồ một mảnh xán lạn.



Thùng xe đột nhiên lắc mạnh một cái.



Gáy Đào Mặc bất thình lình đánh lên vách xe, thân người ngã vào một góc thùng xe.



Bởi lão Đào ngồi đối diện hắn, tình hình có tốt hơn một chút, ở thời khắc mấu chốt hai tay chống thành xe, không đến nỗi thảm hại như hắn.



Hách Quả Tử nhấc tấm vải mành lên, ló đầu vào, vẻ mặt đưa đám nói: “Bánh xe hỏng rồi.”



Gió thổi vào mãnh liệt.



Đào Mặc ra sức rụt cổ, muốn rúc cả đầu vào sâu trong áo.



“May là cách huyện Đàm Dương cũng không xa, chúng ta đi nhận chức.” Lão Đào nói với Hách Quả Tử, “Lấy hành lý buộc lên lưng ngựa. Xe này chờ thiếu gia vào huyện nha rồi sẽ phái người tới lấy.”
.



Đào Mặc cả đêm ra mồ hôi, ngày hôm sau rời giường thấy thân thể còn có chút yếu nhưng tinh thần không tệ, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài.



Hách Quả Tử đem nước nóng sang, thấy hắn rời giường lấy làm kinh hãi: “Thiếu gia, sao người lại đứng lên?”



“Đói bụng rồi.” Đào Mặc xoay người vào nhà, chậm rãi rửa mặt.



Hách Quả Tử nói: “Sáng nay ta đã mua củi gạo, đang định nấu cháo đây.”



“Cháo hoa ăn không ngon.” Đào Mặc vô thức nói.



Hách Quả Tử híp mắt cười nói: “Lát nữa ta đi tửu quán trong thành tìm món ngon nhắm rượu.”



Đào Mặc biến sắc, một lát mới thấp giọng nói: “Cháo hoa cũng có thể chấp nhận.”



Hách Quả Tử nhỏ giọng nói: “Ta không cho Lão Đào biết.”



Đào Mặc lắc lắc đầu.



Hách Quả Tử thở dài, nhấc chậu nước lên, cúi đầu đi ra ngoài.



Đào Mặc ở trong phòng xoay vòng, từ đầu đến cuối ngồi không yên, vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng người, liền mở rộng cửa đi về phía nhị đường.



Huyện nha không lớn, phân tam đường. Nhất đường thẩm án, nhị đường tiếp khách, tam đường nội trạch. (nhà trong)



Nhị đường lúc này đúng là có khách.



Người nọ trông thấy Đào Mặc, ánh mắt sáng lên: “Đây là Đào đại nhân?”



Đào Mặc gật đầu.



“Tiểu nhân là Điền sử của huyện, Thôi Quýnh.” Ánh mắt hắn lia nhanh trên người Đào Mặc từ trên xuống dưới, cười nói, “Vốn là đêm qua đã muốn đến thỉnh an, nhưng Kim sư gia nói đại nhân đi đường mệt nhọc hình như có chút không khỏe, đành phải đổi lại sáng nay mới đến. Đại nhân không trách tội chứ?”



Đào Mặc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Ngươi tự vào?”



Thôi Quýnh hơi sửng sốt.



Đào Mặc nói: “Sao không có ai thông báo?”