Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 47 : Cư tâm phả trắc [2]
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
Mặt trời lên đến đỉnh đầu.
Đào Mặc đứng mệt, tìm một khối đá bằng phẳng, dùng vạt áo trong của mình ra sức lau lau, sau đó vẫy tay với Cố Xạ nói: “Cố công tử, ngồi bên này.”
Cố Xạ quay đầu nhìn hắn, “Còn ngươi?”
Đào Mặc đặt mông ngồi lên tảng đá bên cạnh, toét miệng cười nói: “Dù sao ta cũng ngồi trên đất mấy lần rồi.”
Cố Xạ nhìn hắn một chút, vén áo ngồi xuống tảng đá. “Lần sau ta sẽ chọn thời điểm tốt một chút.”
Đào Mặc ngẩn người, mừng rỡ nói: “Lần sau còn tới nữa?”
“Ngươi không muốn đến nữa?” Cố Xạ nhàn nhạt hỏi.
“Đương nhiên không phải, đương nhiên là muốn đến.” Đào Mặc mừng đến vò đầu, “Miễn là Cố công tử mở lời, ta nhất định sẽ đến.” Không biết hắn hoa mắt hay là ảo giác, lại cảm thấy khóe miệng Cố Xạ tựa hồ hơi giương lên?
Cố Xạ đột nhiên quay đầu.
Đào Mặc bị dọa nhảy dựng, còn tưởng mình lén nhìn y bị y phát hiện, nhìn theo ánh mắt y lại thấy Cố Tiểu Giáp mang theo vài thôn dân vội vã đi tới. Hắn theo Cố Xạ đứng dậy, ra sức phủi phủi cái mông.
Cố Tiểu Giáp đã đến trước mắt. Hắn chỉ vào vị lão nhân lớn tuổi nhất trong số người đó nói: “Công tử, lão nhân ấy là thôn trưởng Tang Đầu thôn.”
Thôn trưởng vội vàng hành lễ, trong lòng như có mười lăm chiếc thùng trên bảy dưới tám, thử thăm dò: “Xe ngựa của Cố công tử không thấy đâu nữa?”
Cố Tiểu Giáp cau mày nói: “Ta còn gạt ngươi sao?”
Thôn trưởng vội xua tay nói: “Đương nhiên không gạt. Ta chỉ là, chỉ là nhiều lời hỏi một chút.” Lão nói xong, mắt liền nhìn hai người bên cạnh.
Hai người đó cũng là nông dân, dù cho ngày thường có chút cơ linh, ở trong thôn cũng xem như là hai người tương đối đắc lực. Ngày thường họ chỉ tiếp xúc với chưởng quỹ, nhưng tiếp xúc với Cố Xạ nhìn như công tử xuất thân từ đại hộ nhân gia, của cải giàu có vậy cũng như đại cô nương lên kiệu lần đầu, hơn nữa lần này liên quan đến án trộm cướp, trong lòng cũng rất lo lắng. Chỉ biết đứng đó ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không biết nên nói cái gì, thôn trưởng thấy thế càng gấp hơn.
Đào Mặc nhìn không nổi nữa, liền nói: “Kỳ thực thôn các ngươi còn cách nơi này cả một đoạn, vốn không nên gọi các ngươi đến hỏi, thế nhưng con đường này chỉ dẫn đến Tang Đầu thôn, cho nên mới tìm các ngươi tới hỏi một chút, có thấy ai trộm xe ngựa không?”
Cố Tiểu Giáp nghe được mà mắt trợn trắng. Hỏi như vậy, ai lại thừa nhận?
Quả nhiên, thôn trưởng và thôn dân đều lắc đầu lia lịa.
Thôn trưởng vốn muốn lưu hai người thôn dân ở đây cùng đứng chờ, nhưng thôn dân đối với danh hiệu huyện quan, vẻ mặt Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp khéo mồm khéo miệng này đều có sợ hãi, bẽn lẽn không chịu lưu lại. Vừa lúc Cố Tiểu Giáp cũng không muốn để bọn họ ở bên cạnh, liền theo thôn trưởng đi hết. Dưới chân Lung sơn chỉ còn lại ba người bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Cố Tiểu Giáp phỏng đoán tâm tư Cố Xạ, nghĩ rằng có thể vừa rồi Đào Mặc nói giúp thôn dân đã làm y giận, liền thuận theo ý nghĩ này nói với Đào Mặc: “Ngươi chuẩn bị như thế nào tìm xe ngựa của công tử về?”
Đào Mặc nói: “Phái nha dịch đi tìm.”
“Nếu người đó cố tình trộm xe, sao có thể sẽ để ngươi tìm được?”
Trong lòng Đào Mặc cũng không biết thế nào, chỉ nói: “Men theo dấu chân ngựa, thế nào cũng tìm ra.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Nói thật dễ dàng. Vừa rồi nếu không phải ngươi lắm miệng, nói không chừng bây giờ đã tìm được rồi.”
Đào Mặc cau mày nói: “Sao ngươi lại chắc chắn có liên quan đến người Tang Đầu thôn?”
“Ta nói rồi, con đường này bình thường không ai đi. Cho dù không phải người Tang Đầu thôn làm, cũng chắc chắn là người thường ngày lai vãng cùng bọn họ mới biết được công tử thường dừng xe ngựa ở nơi này đạp thanh.” Cố Tiểu Giáp nói, “Huống hồ vừa rồi ta cũng không khẳng định là bọn họ, ta chỉ muốn gạt bọn họ một chút mà thôi. Con người ta đều nhát gan sợ phiền phức, nếu ngươi không đem chuyện đổ lên người họ, bọn họ sẽ làm theo nguyên tắc đa sự không bằng thiểu sự tuyệt đối không mở miệng. Nếu ngươi hù dọa bọn họ, chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ có đầu mối gì cũng sẽ nói ra.”
Đào Mặc nói: “Rất nhiều án oan hẳn chính là bởi vì cái chuyện liên quan đến lợi ích bản thân, nghĩ một đằng nói một nẻo vu oan hãm hại lẫn nhau mà tạo thành.”
“Ngươi…” Cố Tiểu Giáp tức giận mà lại phản bác không được, đành đi đến bên cạnh Cố Xạ, oán hận trừng hắn.
Đào Mặc thấy Cố Xạ vẫn đứng, liền chỉ vào tảng đá lúc trước nói: “Cố công tử, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Cố Xạ chầm chậm quay đầu lại, hai mắt đen nhánh yên lặng nhìn hắn chằm chằm.
Đào Mặc trong lòng phát run, chẳng biết sao lại bị nhìn đến có chút chột dạ.
Cố Tiểu Giáp quét mắt qua lại, cảm thấy tình thế hết sức quỷ dị, cẩn cẩn dực dực nhìn về phía Cố Xạ.
Cố Xạ rất nhanh thu hồi ánh mắt, chỉ nhìn cây bách ở bên đường.
Đào Mặc giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, rốt cuộc cũng không có dũng khí nói ra. Lúc này hắn đã có thể xác định Cố Xạ không vui, nhưng vì sao lại không vui? Bắt đầu giận khi nào? Hắn không biết. Nếu nói là vì hắn nói giúp cho thôn dân… Hắn tự nhận mình không làm sai. Hắn trăn trở suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra vì nguyên cớ gì, chỉ có thể im lặng thở dài.
Thẳng cho đến khi Đào Mặc ngồi trên xe bò do thôn dân mang đến, nhìn Cố Xạ dần dần biến mất khỏi tầm mắt, bọn họ cũng không nói qua lời nào.