Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 58 : Lai giả bất thiện [4]

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


Sắc mặt Bồng Hương tái nhợt, thân thể run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm Hách Quả Tử, nhãn thần thâm độc, Đào Mặc nhìn mà trong lòng cả kinh. Đang lúc Đào Mặc muốn tìm cách chuyển đề tài, Bồng Hương đột nhiên giơ tay, vung tay giáng một cái tát mạnh vào mặt Hách Quả Tử.



Hách Quả Tử đứng gần hắn, khi đó cũng không ngờ hắn sẽ động thủ, đợi cái tát giáng vào mặt mình rồi mới lờ mờ nhận ra.



Bất quá không đợi hắn hoàn hồn, lại nghe một tiếng giòn vang.



Hắn ngơ ngác nhìn Cố Tiểu Giáp rất nhanh đã xông qua ra sức giáng cho Bồng Hương một cái tát, lại có chút mờ mịt.



Bồng Hương phản ứng cực nhanh, lập tức xông vào Cố Tiểu Giáp.



Cố Tiểu Giáp bình thường tát vào miệng người khác rất dữ, nhưng người lại không có khí lực gì, lúc hắn bị nhào vào thì ngã xuống đất, gáy đập vào ngưỡng cửa một cái thật mạnh, đau đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm.



Lúc này, Hách Quả Tử cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức tiến lên đỡ Cố Tiểu Giáp.



Mà Đào Mặc lại ôm chặt lấy thắt lưng Bồng Hương kéo về phía sau.



Bồng Hương người bị kéo ra, hai chân lại không ngừng đá lung tung giữa không trung, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy! Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta…”



“Chuyện gì?” Cố Xạ vẻ mặt lạnh lùng từ bên trong đi ra. Theo phía sau là người gác cổng đã mật báo tin tức lúc trước.



Đào Mặc vô thức buông tay.



Bồng Hương lại xông tới, cũng không quan tâm là Hách Quả Tử hay Cố Tiểu Giáp, nhắm vào mặt mà đánh tới.



Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử dù sao cũng là hai người. Mỗi người túm một cánh tay, rất nhanh đã chế trụ hắn.



Bồng Hương lúc này cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh, nước mắt rơi đầy, vẻ mặt ủy khuất.



Cố Xạ nhìn về phía Cố Tiểu Giáp.



Cố Tiểu Giáp cao giọng nói: “Hắn đánh người!”



Hách Quả Tử nói không nên lời trong lòng là tư vị gì, nơi chịu cái bạt tai vừa nóng vừa ngứa.



Đào Mặc hoà giải nói: “Hách Quả Tử cũng có chỗ không phải.”



Hách Quả Tử mếu máo.



Đào Mặc lại nói: “Thế nhưng đánh người là không đúng.”



Bồng Hương căm hận trừng hắn, “Công tử nhà ta vốn cho rằng đại nhân là người duy nhất trên đời này không coi thường người. Không ngờ, đại nhân cũng chỉ là một nam tử tầm thường! Công tử nhà ta quả thực xuất thân nơi yên hoa, nhưng đây cũng không phải lựa chọn của người! Công tử năm tuổi bị bán thân, mười ba tuổi tiếp khách, đây chẳng lẽ là người tự nguyện? Bạc chuộc thân là công tử cực khổ mà tích góp được. Đại nhân đã từng đến Quần Hương lâu, hẳn là biết Chương Bao là hạng người gì, muốn giấu bạc từ tay hắn ta không dễ dàng ra sao! Đã thế, công tử tự chuộc thân cũng phải gấp hai lần tiền. Công tử cầu cái gì? Bất quá là tìm một nơi an ổn, một người có thể nương nhờ! Thế nhưng công tử người đã sai rồi, người vẫn sai rồi. Đào Mặc kỳ thực nói trắng ra cũng chỉ là một người tầm thường…”




“Ta không được như vậy.” Y Vũ nói, “Ta hiện tại dù cho ở phía trên, cũng không làm được gì.”



“Ngươi chớ suy nghĩ lung tung.” Đào Mặc nói.



Y Vũ cười cười, “Bất quá cũng tốt, ta không làm được gì, nhưng còn có thể để người khác làm gì đó.”



Nhìn ánh mắt nét cười mím chi của hắn, trong lòng Đào Mặc lại không có ý niệm nào.



Y Vũ mau chóng đổi đề tài, chỉ nói một chút chuyện quá khứ.



Đào Mặc yên lặng lắng nghe.



Y Vũ không lâu thì không có gì để nói nữa. Bởi vì hắn phát hiện, kỳ thực giữa hắn và Đào Mặc không có nhiều hồi ức tốt đẹp gì.



Đào Mặc ngồi một hồi, liền mượn cớ có việc ở nha môn mà cáo từ.



Y Vũ không giữ lại, chỉ hỏi hắn ngày mai có đến không.



Đào Mặc không dám nhìn ánh mắt tràn đầy mong mỏi của hắn, thấp giọng nói: “Nha môn gần đây rất bận rộn, sợ không tới được.”



Y Vũ gật gật đầu, không nói gì.



Bồng Hương tiễn bọn họ đi, rất mau đã trở lại, nhìn Y Vũ nằm trên giường lo lắng nói: “Công tử, bọn họ không cắn câu, làm thế nào mới tốt?”



Y Vũ hồi lâu không đáp lời.



“Công tử?” Bồng Hương tiến lên một bước.



Y Vũ nói: “Ta bệnh rồi.”



“Ta biết, người không phải nói tạm thời không cần mời đại phu sao?” Bồng Hương có chút không rõ ý của hắn. Rõ ràng là tự ngâm nước lạnh cố ý bệnh, bây giờ lại có bộ dạng không thể chịu đựng nổi.



Y Vũ nói: “Rất khó chịu.”



Bồng Hương nói: “Vậy ta đi mời đại phu cho người.”



“Không cần.” Y Vũ từ từ nhắm mắt lại, nói, “Cứ bệnh hai ngày nữa đi.”



Bồng Hương tự sờ mặt mình, nghĩ trên mặt mình sưng lên một cục to như vậy cũng không để ý, trong lòng rất ủy khuất, cũng chẳng muốn quan tâm đến hắn.