Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 62 : Lai giả bất thiện [8]
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
Đến ngày thứ hai, Hách Quả Tử phát hiện hắn lầm rồi, không phải năm người, mà là bảy người.
Cố Xạ và Đào Mặc tiên phong lên xe, còn lại Lão Đào, Kim sư gia, Tang Tiểu Thổ, Hách Quả Tử và Cố Tiểu Giáp tự sắp xếp, hai mặt nhìn nhau.
“Ta đánh xe.” Cố Tiểu Giáp thức thời ngồi lên càng xe.
“Ta cũng đánh xe.” Hách Quả Tử không đợi những người khác phản ứng, trực tiếp nhảy lên càng xe, ngồi sóng vai bên Cố Tiểu Giáp.
Kim sư gia thở dài nói: “Ta đã có tuổi, vẫn là ngồi xe ngựa thoải mái hơn.” Lão nói xong, tay chân nhanh nhẹn lên xe ngựa.
Lão Đào nhìn về phía Tang Tiểu Thổ.
Tang Tiểu Thổ rụt đầu một cái, nói: “Công tử bảo ta đi theo hầu hạ.”
Lão Đào cau mày. Theo lão biết, Tang Tiểu Thổ ở Cố phủ chỉ hầu hạ Đào Mặc, lúc này đi theo rốt cuộc là định hầu hạ ai? Bất quá xe ngựa là của Cố Xạ, y muốn mang theo ai thì mang, lão không có lời nào để nói.
Tang Tiểu Thổ thấy Lão Đào chậm rãi lên xe ngựa, mới cẩn thận lên theo.
Đóng cửa xe, xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.
Đào Mặc chen chúc bên cạnh Cố Xạ, vai chạm vào cánh tay y, cúi đầu nhìn chân mình, chỉ sợ xấu hổ và vui mừng bị người khác nhìn ra.
.
Kỳ thực thùng xe này cũng không nhỏ, chỉ là bàn trà và hộc tủ đã chiếm diện tích, còn lại chỗ cho vài người không thể không chen chúc mà ngồi.
Một hồi không nói chuyện gì.
Từ nơi này đến Lân huyện, ít nhất cũng năm sáu canh giờ, nghĩ đến năm sáu canh giờ đều phải ngồi như vậy, Kim sư gia đã cảm thấy phát khổ, âm thầm hối hận đã đáp ứng Lão Đào cùng đến đây. Ánh mắt lão chuyển vòng trên mặt tất cả mọi người, cuối cùng dừng trên đỉnh đầu Đào Mặc, không tìm ra lời gì để nói hơn: “Dường như hai ngày này Thôi Quýnh rất cần mẫn đến nha môn.”
Đào Mặc ngẩng đầu, mờ mịt nói: “Thật sao?”
Kim sư gia nói: “Sau này đông gia phải nhờ vào hắn rất nhiều, bình thường nên qua lại nhiều chút mới được.” Lão quen biết với Đào Mặc cũng lâu rồi, dần dần quen với tính tình của hắn, biết hắn không phải người khẩu thị tâm phi giả ngây giả dại, mà là thật sự vô cùng thẳng thắn bộc trực, suy nghĩ không chu toàn, ấn tượng ban đầu không tốt mà mọi chuyện lão đều cười trên nỗi đau người khác nhưng dần dần cũng trở nên giống như Lão Đào cách làm thì khác mà hiệu quả như nhau tận tình khuyên bảo.
Đào Mặc liên tục nói phải, âm thầm phản tỉnh.
Cố Xạ nghiêng đầu nhìn Kim sư gia.
Kim sư gia không hiểu mà kinh hãi, cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Cố Xạ đầy thâm ý, nhưng lại nhìn không ra sao lại có thâm ý như vậy.
Thùng xe lại khôi phục sự yên lặng.
Kim sư gia cũng không tùy ý mở miệng nữa, chỉ ngồi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lão nói như vậy, Đào Mặc nhất thời sáng tỏ thông suốt. Hắn nói: “Nói cách khác, hung thủ rất có thể là người thân cận hắn.”
“Đây chỉ là một khả năng.” Kim sư gia nói, “Cũng có thể, hắn bị người khác mua chuộc.”
Đào Mặc sắc mặt trắng bệch, “Bị người mua mệnh?”
Kim sư gia khà khà cười nói: “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, có tiền có thể sai ma sử quỷ. Đầu năm nay, chỉ cần là người có tiền có quyền, không có gì không thể.”
Lão Đào nói: “Nói như thế, hung thủ thật sự có thể nắm trong tay thế lực vô cùng to lớn.” Lão nói, liếc mắt nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc sắc mặt đã trắng lại phát xanh.
***
Vụ án Vãn Phong nhìn như đã thẩm xong, nhưng lại như chỉ mới bắt đầu.
Đêm khuya vắng người.
Đào Mặc không ngủ được trở người dậy khoác áo, mang hài đi ra ngoài.
Gian ngoài Hách Quả Tử đang ngủ say.
Hắn cẩn thận y đẩy cửa ra, bước ra cửa, lại cẩn thận đóng cửa lại.
Hành lang vắng lạnh, tiêu điều nói không nên lời.
Đào Mặc thở dài, đang muốn đi xuống lầu dưới, chợt nghe cánh cửa bên cạnh có tiếng mở ra, Cố Xạ khoác áo đi ra, tóc đen xõa tung trên chiếc áo khoác xanh nhạt, thanh tuấn xuất trần.
“Ngươi…” Đào Mặc vừa nói một chữ, liền bụm miệng lại.
Cố Xạ đóng cửa, đi xuống lầu dưới trước.
Đào Mặc nhắm mắt đi theo sau y.
Hai người chậm rãi đi tới hậu viện khách điếm.
Trong viện trồng một đại thụ, bóng cây che phủ.
Cố Xạ đi tới dưới tàng cây, bóng cây dày đặc giấu đi sự sắc sảo trên người y.
Đào Mặc đang muốn tới gần, chợt nghe y nhàn nhạt hỏi: “Ngươi và Vãn Phong quan hệ như thế nào?”