Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 68 : Tân cừu cựu hận [5]

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


Cố Xạ là đệ tử của Chuy tiên sinh, cùng môn hạ của Lâm Chính Dung đã từng phát sinh hiềm khích, nếu ngay cả y cũng nguyện ý tiến cử Lâm Chính Dung, vậy thì đám người Lão Đào đương nhiên không phản đối.



Đào Mặc thấy mình bị bệnh làm trì hoãn hành trình, lập tức ngồi dậy, hổn hển nói: “Chúng ta quay về Đàm Dương.”



Lão Đào cau mày nói: “Muốn về cũng phải chờ ngươi hạ sốt đã.”



Đào Mặc kiên cường lên tinh thần nói: “Ta không có gì đáng ngại.”



Cố Xạ nói: “Uống thuốc trước.”



Đào Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt mọi người trong phòng đều nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn đành kềm xuống.



Sắc thuốc cũng cần có thời gian.



Đào Mặc nằm xuống lại.



Không biết qua bao lâu.



Hắn đang mê man thì bị đánh thức, Lão Đào ngồi bên mép giường hắn, nửa ôm lấy hắn. Hách Quả Tử cầm thìa khẽ thổi vài cái, mới từ từ đưa qua.



Đào Mặc vừa uống thuốc vừa đưa mắt tìm bốn phía, nhưng không thấy Cố Xạ, không khỏi cảm thấy thất vọng.



Lão Đào nói: “Cố Xạ đã trở về trước rồi.”



“… Thật không?” Đào Mặc rũ mắt, miệng uống ít thuốc.



Bát thuốc đã thấy đáy, Lão Đào lại để hắn nằm xuống.



Đào Mặc không hiểu hỏi: “Không phải nói uống thuốc xong sẽ quay về sao?”



Lão Đào nói: “Có Cố Xạ đi trước làm thuyết khách, người còn lo lắng cái gì?”



Đào Mặc kinh ngạc nói: “Lão nói Cố Xạ về trước mời tụng sư?”



Lão Đào nói: “Y không nói, nhưng mà hẳn là vậy.” Trong lòng lão không muốn thấy Đào Mặc ở cùng Cố Xạ, nhưng cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà nói dối hắn sau lưng Cố Xạ.



Đào Mặc thấy thuốc trong miệng cũng không còn đắng nữa, khóe miệng khẽ giương nên một nụ cười.



Lão Đào nói: “Người nghỉ ngơi cho tốt, nếu ngày mai hạ sốt, liền sẽ quay về.”



Đào Mặc nhắm mắt lại đang muốn ngủ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, mở mắt nói: “Vạn nhất thích khách kia tập kích Cố Xạ trên đường, vậy phải làm thế nào?”



Lão Đào nói: “Yên tâm. Ta đã phái người bảo hộ y dọc đường.”



Dù cho không phái người bảo hộ dọc đường, Hoàng Quảng Đức cũng không dám mảy may làm bị thương Cố Xạ nhỉ? Nghĩ thì nghĩ vậy, Lão Đào vẫn không nói ra miệng. Trên người Cố Xạ đầy bí ẩn, nghĩ đến y đường đường là công tử tướng phủ, tài tử nổi tiếng thiên hạ sao lại lưu lạc đến một nơi nhỏ như Đàm Dương huyện mà an cư?
Chuy tiên sinh lấp lửng nói: “Cố nhân.”



Cố Xạ nói: “Lý do?”



Chuy tiên sinh suy nghĩ một chút, cũng không phải chuyện mất mặt, liền nói, “Năm đó ta thua kiện, hắn thả ta một con ngựa. Ta thiếu nợ hắn.”



“Người từng thua kiện?” Cố Xạ hơi ngạc nhiên. Còn tưởng rằng Chuy tiên sinh và Lâm Chính Dung ở trên công đường đều chưa từng chiến bại.



Chuy tiên sinh cười khổ nói: “Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió?”



Cố Xạ không nói.



Chuy tiên sinh nói: “Ngươi đã đến gặp cái đinh Lâm Chính Dung phải không?”



Cố Xạ trầm mặc.



Khóe miệng Chuy tiên sinh hơi lộ ra vẻ đắc ý. Tuy biết rõ tính cách Cố Xạ, nhưng nhìn y không chút do dự ném mình qua bên đi tìm người đối đầu với mình, trong lòng vẫn có vài phần khó chịu. Lão tự tiếu phi tiếu nói: “Ta sớm đoán được. Người kia đã tới tìm ta, đương nhiên cũng có bản lĩnh có thể khiến Lâm Chính Dung câm miệng. Nếu không hắn tìm ta cũng vô dụng. Kỳ thực, ngươi có nghĩ tới, còn có một tụng sư có thể ra tay?”



Cố Xạ nói: “Ta không lên công đường.”



Chuy tiên sinh nói: “Ngươi không muốn lên, ta sao có thể làm khó? Đàm Dương được xưng là quê hương của tụng sư, nhân tài đông đúc, sao lại không tìm ra được một người?” Lão thấy Cố Xạ mơ hồ không còn kiên nhẫn, thức thời công bố đáp án, “Ta là chỉ… Lô Trấn Học.”



Cố Xạ nghi ngờ nhìn lão.



“Lô Trấn Học tuy nói là môn sinh đắc ý Lâm Chính Dung, nhưng những năm này đã dần dần thoát ly Lâm Chính Dung, chuẩn bị tự thành một phái rồi. Bối cảnh hắn vững chắc, vừa nóng lòng muốn thành danh, thời cơ tốt vô cùng lớn trước mắt đối với hắn mà nói thích hợp cực kỳ.” Chuy tiên sinh cười híp mắt nói.



Cố Xạ nói: “Người không sợ ân nhân người gặp nạn?”



Chuy tiên sinh cười nói đầy thâm ý: “Thiếu nợ hắn và mang ơn hắn là hai chuyện khác nhau.”



“Đa tạ.” Cố Xạ bình thản đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.



Chuy tiên sinh đột nhiên nói, “Ta từng cho rằng ngươi không chịu khói lửa nhân gian, không ngờ, lại vì một người mà nhập thế.”



Cố Xạ nói: “Người thì sao?”



“Ta?” Chuy tiên sinh cười cười, “Ta cho tới bây giờ vẫn luôn ở trong hồng trần thế tục, chưa bao giờ ly khai.”



Cố Xạ nói: “Ta cũng vậy.”



“A?” Chuy tiên sinh không cho là đúng.



“Chỉ là trước kia không ai nhìn thấy ta mà thôi.” Cố Xạ cất bước rời đi.