Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 71 : Tân cừu cựu hận [8]

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


Lăng Dương vương?



Đào Mặc đại kinh hãi.



Tiên hoàng và Lăng Dương Vương là huynh đệ ruột cùng phụ cùng mẫu, trên phố đồn đãi Lăng Dương Vương không phục Đương kim Hoàng thượng lên ngôi, chiếm giữ Quảng Tây âm thầm mưu đồ tiến Bắc, muốn thay thế Hoàng đế. Quan hệ hai người cực kỳ căng thẳng.



Gần đây các quan viên ở Quảng Tây liên tiếp bị cách chức, không ít người âm thầm nghị luận, đây là điềm báo Hoàng đế sẽ Nam phạt. Bất luận thế nào, triều đình bây giờ trên dưới đều ở vào thế gió thổi mưa giông trước cơn bão, cuộc chiến giữa Hoàng đế và Lăng Dương vương chỉ là sớm muộn. Nếu ngọc mã này Hoàng Quảng Đức thật sự lấy từ Lăng Dương vương, lại không khó giải thích vì sao hắn lại vội vã như vậy.



Đào Mặc ngơ ngác nói: “Hoàng Quảng Đức là người của Lăng Dương vương?” Trước khi hắn làm quan, có một buổi tối Lão Đào từng nói qua cho hắn về thế cục trong triều, trong đó Quảng Tây Lăng Dương vương chiếm cứ nửa bàn tiệc, trong ký ức hắn hãy còn mới mẻ.



Cố Xạ nói: “Có thể phải, có thể không phải.”



Đào Mặc do dự nói: “Vậy, chúng ta có nên đem chứng cứ này trình báo triều đình hay không?”



Cố Xạ hỏi: “Chứng cứ này lấy ở đâu?”



Đào Mặc nâng tráp lên: “Đây.”



“Tráp trong tay ngươi làm sao chứng minh Hoàng Quảng Đức có tội?” Cố Xạ khí định thần nhàn mà hỏi.



Đào Mặc ngơ ngẩn, lát sau, đang muốn mở miệng, lại nghe Cố Xạ nói: “Làm sao chứng minh Y Vũ thật sự tự tay lấy vật này từ Hoàng phủ?”



Đào Mặc vừa há miệng lại lặng lẽ khép lại.



Cố Xạ đột nhiên đưa tay trả ngọc vào tráp, dùng bao vải gói kỹ lần nữa, “Suy nghĩ không nhất định phải ngồi, ngủ cũng có thể nghĩ.”



Đào Mặc ngoan ngoãn nằm xuống.



Cố Xạ cầm lấy bọc vải mà đi.



“Cố… Huyền Chi.” Đào Mặc theo bản năng gọi lại.



Cố Xạ dừng bước, quay đầu, tự tiếu phi tiếu, “Sợ ta ôm ngựa chạy trốn?”



Đào Mặc lấy cùi chỏ chống nửa người trên mình lên, lo lắng nói: “Ngươi cẩn thận.” Đã biết ý nghĩa của hồng mã, tự nhiên biết vật này ở trong tay như củ khoai nóng bỏng tay.



Cố Xạ nhướng mày hỏi: “Ngươi muốn Hoàng Quảng Đức chết?”



Đào Mặc ngẩn người. Nếu là trước khi đến Đàm Dương huyện nha, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự gật đầu, nhưng bây giờ hắn làm quan, đã thẩm án, biết luật pháp, biết theo luật xử trí người phạm pháp mới thật sự là thay trời hành đạo.



(Xin lỗi nhưng tui nghĩ dùng luật giang hồ giải quyết thi thú hơn, giống như Tiết Linh Bích và Viên Ngạo Sách :v)



“Ta muốn xử hắn bằng luật.”



***



Cố Xạ đi rồi, Đào Mặc ngủ qua ngọ, đến chạng vạng mới tỉnh.




“Cố công tử.” Lão Đào chào y, ánh mắt lại liếc về tay y.



Trên người Cố Xạ mang theo một chút khí ẩm, trên ngoại y còn dính ít hạt nước, người càng lộ vẻ thanh lãnh.



Đào Mặc mở to mắt nhìn y, thấy y lấy từ trong ngực áo ra một phong thư, đưa cho Lão Đào, “Đưa đến Lăng Dương vương phủ.”



Lão Đào tiếp nhận phong thư, sắc mặt cổ quái nói: “Lăng Dương Vương phủ?”



Hách Quả Tử kinh ngạc nói: “Lẽ nào ngươi là người của Lăng Dương vương?”



Cố Xạ thản nhiên nói: “Ta chưa từng bán mình.”



Hách Quả Tử biết mình lỡ lời, vội chữa lại: “Ta không phải có ý đó.”



Lão Đào cầm bức thư, cũng không thu vào ngực áo, mà nói có thâm ý: “Ta nhớ Cố phủ cũng không thiếu người đưa tin.”



Cố Xạ nói: “Bọn họ võ công không tốt.”



Lão Đào cầm phong thư không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ giữa giá trị và không giá trị.



Cố Xạ nói: “Muốn định tội Hoàng Quảng Đức, chỉ có ngựa thì không đủ.”



Nghe đến hai chữ định tội, Hách Quả Tử và Lão Đào đồng thời sáng mắt.



Đào Mặc ở bên nghe được tim cũng đập thình thịch.



Hách Quả Tử nhịn không được nói: “Ý ngươi là…”



Cố Xạ nói: “Phong mật hàm cấu kết với địch chẳng lẽ không phải càng thêm hữu lực?”



Lão Đào cau mày nói: “Hoàng Quảng Đức kia cực có khả năng là thân tín của ông ta, Lăng Dương vương sao lại ngoan ngoãn tuân theo?”



Cố Xạ nói: “Lăng Dương vương từ trước đến nay không quản chuyện trong vương phủ, muốn ông ta ngoan ngoãn tuân theo, khai thông người bên cạnh ông ta là được.”



“Ai?” Lão Đào hỏi.



Cố Xạ liếc cái tên trên phong thư.



“Nhạc Lăng?” Lão Đào cảm thấy cực kỳ xa lạ, “Ai?”



Cố Xạ ung dung đáp: “Một tiểu hồ tử.”



(Hồ này là làm càn bừa bãi, coi cách ổng quậy cho hai bạn Tuyết Y Hầu và Minh tôn thì biết, còn hồ nháo bảo gãy chân đòi Lăng Dương Vương cõng, nói chung tính cách ông này thú vị, lúc đầu vì bày trò nên cũng không thích lắm.



Cuối Bại nhứ có nói Nhạc Lăng quen biết Cố Huyền Chi vì từng học chung một thư viện ấy, ô thế hóa ra đồng lứa à)