Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 102 : Bận rộn

Ngày đăng: 03:33 20/04/20


“Hằng.” Đẩy ra cửa thư phòng,bên trong vẫn không có bóng dáng của hắn.Gần đây Tô Lực Hằng rất bận rộn,mỗi ngày đến đêm hôm khuya khoắt cô đã sớm ngủ mới về,buổi sáng luôn vội vã ra cửa,bọn họ đã lâu không nói chuyện với nhau. Gục trên bàn làm việc của Tô Lực Hằng,nhìn một đống giấy tờ trước mắt trong lòng nghĩ hắn rốt cuộc đang bận làm việc gì đây. Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra,Tô Lực Hằng đi đến nhìn thấy cô bé ngẩn người không khỏi mỉm cười. Lặng lẽ đi tới,bún lên trán cô một cái. “Ôi.” Xoa cái đang đau,Liễu Uyển Nhi nhìn thấy người đi đến lông mày nhíu lại chậm rãi giản ra, “Anh về rồi.”Tô Lực Hằng ngồi xuống trên ghế,vui vẻ ôm cô bé ngồi lên đùi mình,tay vòng qua eo cô. “Xem ra em rất muốn anh.” Trên gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười.Khuôn mặt nhỏ nhắn Liễu Uyển Nhi đỏ lên một chút,nhưng ngay sau đó cong miệng,oán trách nói: “Anh gần đây thật bận rộn.” Đúng vậy,hắn gần đây bận rộn thu mua mảnh đất đẹp kia,có một thời gian ngắn không thể ở bên cạnh cô. Hơi xin lỗi hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang cong lên: “Chờ anh làm xong mọi việc,anh ngày ngày sẽ ở nhà cùng em.” Liễu Uyển Nhi cười vui vẻ,thẹn thùng vừa rồi mình còn trách hắn,nhìn xuống cằm hắn che dấu ngượng ngùng trong lòng. “Tiểu Tiểu,em có biết đang đùa với lửa không?”Đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn khiến bàn tay nhỏ bé của Liễu Uyển Nhi cứng đờ,đang muốn rụt lại đã bị bắt được. Hôn ngón tay của cô,trong mắt Tô Lực Hằng chất chứa dục vọng nhiều ngày liền. “Hằng,cửa thư phòng khóa không có?”Liễu Uyển Nhi vội vàng hỏi,thật ra thì cô cũng quen Tô Lực Hằng không chọn địa điểm không chọn thời gian nổi lòng tham. Mà lúc này Tô Lực Hằng đã chui vào vai thơm của cô,căn bản không rảnh để ý vấn đề của cô. Khẽ cắn làn da trơn mịn của cô,hai tay bò tới trước ngực,nhẹ nhàng cởi áo cô ra. . . . . . Khi hắn trêu chọc ,Liễu Uyển Nhi cũng dần dần thở gấp liên tục . . . . . . Đang lúc nóng bỏng cửa bỗng nhiên bị mở ra,một tiếng nói lớn vang lên. “Đại ca. . . . . .”Bên trong thư phòng một màn kiều diễm khiến Khinh Vân lập tức thu hồi bước chân đi vào phòng,nhanh chóng đóng cửa lại. Khinh Vân đột ngột xông vào Tô Lực Hằng ứng phó không kịp,phản ứng đầu tiên chính là nhặt áo trên mặt đất che lại người Liễu Uyển Nhi. Vội vàng cài nút áo,mặt Liễu Uyển Nhi đã sớm đỏ bừng,trời ạ,lúc này quả thật mất mặt hết chỗ nói. “Vào đi.” Thấy cô mặc quần áo tử tế, Tô Lực Hằng buồn bực gọi người ngoài cửa vào.Tên kia tốt nhất có việc gấp,nếu không hắn nhất định làm thịt cậu ta! Khinh Vân đẩy cửa ra,cúi đầu chậm chạp sải bước tới. Hắn cũng ảo não muốn chết,bản thân tại sao sửa không được thói quen lỗ mãng của mình. Liếc thấy Khinh Vân đi vào,Liễu Uyển Nhi muốn chui xuống bàn làm việc lại bị Tô Lực Hằng kéo ra ngoài,ôm eo để cô ngồi trên đùi,bọn họ không phải vụng trộm,trốn cái gì. “Chuyện gì?” Tô Lực Hằng nhìn Khinh Vân sắc mặt tối tăm tới cực điểm.“Chuyện đã làm xong.” Khinh Vân nói,không dám nhìn thẳng mặt Tô Lực Hằng.Nghe vậy Tô Lực Hằng trong lòng vui mừng,thật tốt,nhiều ngày cố gắng cuối cùng thành công. “Tiểu Tiểu,anh có chút chuyện em ra ngoài trước đi.”Dứt lời để xuống người trên đùi,mang theo Khinh Vân vội vã rời đi. “Haizz ~ lại bận rộn.”Nhìn thư phòng trống rỗng,trong lòng Liễu Uyển Nhi càng thêm trống trải.