Thúc Thúc Yêu Nghiệt
Chương 153 : Tiếng gọi ngoài cửa
Ngày đăng: 03:34 20/04/20
Rạng sáng,Liễu Uyển Nhi nằm trên giường ngủ rất sâu. Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. “Tiểu thư,dậy trang điểm.” Tiếng gọi ngoài cửa vang vọng Liễu Uyển Nhi mơ mơ màng màng mở mắt,toàn thân đau rát,tại sao như vậy?Đúng rồi,hôm nay cô phải kết hôn,còn gấp đôi công việc phải làm đây. Đang muốn đứng dậy một bàn tay lớn đặt trước ngực làm cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn tiên tan,liếc mắt nhìn sang Tô Lực Hằng đang ngủ say bên mình,mà lúc này bọn họ đều lõa lồ. Trí nhớ tối hôm qua từng chút xông lên đầu,trời ạ,cô là cô gái sắp lập gia đình lại cùng người không phải chú rễ lăn lộn cả đêm,nếu để người giúp việc phát hiện thì hoàn toàn xòng đời. “Tiểu thư,cô mau tỉnh,phải trang điểm đấy.” Tiếng thúc giục ngoài cửa khiến Liễu Uyển Nhi bối rối.“Anh dậy mau.” Hạ giọng,lắc lắc người đàn ông bên cạnh.Tối hôm qua tại sao hắn không đi ! “Làm gì.” Một tiếng lẩm bẩm,Tô Lực Hằng trở mình tiếp tục ngủ.“Tiểu thư,cô dậy chưa?” giọng người giúp việc lần nữa truyền đến.Liễu Uyển Nhi gấp đến rơi mồ hôi xuống: “Anh dậy mau.” Động tác trên tay mạnh hơn,bị cô dùng sức lay động Tô Lực Hằng rốt cục mở mắt. “Em làm gì? Còn sớm. . . . . .” Miệng bị bàn tay Liễu Uyển Nhi phủ lên,giọng toàn bộ ngậm trong miệng.“Nhỏ giọng một chút,không là người bên ngoài nghe được.”Cô khẩn trương khiến Tô Lực Hằng bất mãn,kéo tay cô xuống: “Nghe được thì nghe.” Cô vốn là người phụ nữ của hắn,có chuyện gì cần tránh né. “Tiểu thư,cô đang nói chuyện sao?” Người giúp việc cảm thấy kỳ quái,trong phòng tiểu thư hình như có giọng nói của đàn ông.“Là ta,ơ,các ngươi chờ một chút,ta đổi lại quần áo một chút.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,sợ các cô phát hiện điều khác thường.Nhanh chóng nhặt quần áo trên mặt đất đưa cho hắn. “Nhanh mặc xong rời đi.” Liễu Uyển Nhi giọng bình tĩnh thúc giục hắn.Tô Lực Hằng liếc cô một cái,hắn không phải gian phu không cần thiết chạy trốn. Thấy hắn bất động,Liễu Uyển Nhi chỉ có thể cầm lấy quần áo mặc giúp hắn,mà Tô Lực Hằng rất thích được phục vụ như vậy,để mặc Uyển Nhi bận việc trên người hắn. “Tiểu thư,cô nhanh lên thời gian không còn sớm,chúng tôi còn rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.” Người giúp việc cảm thấy kỳ quái,tiểu thư của các cô bình thường không biết kéo dài thời gian.“Nhanh, nhanh,các cô đợi thêm một chút.”Rốt cục giúp đại phiền toái mặc xong quần áo tử tế,Liễu Uyển Nhi dùng sức kéo hắn ra khỏi giường,đẩy tới bên cửa sổ. “Anh đến thế nào thì đi như thế,nhanh một chút.”Tô Lực Hằng chậm rãi leo lên cửa sổ,quay đầu nhìn Liễu Uyển Nhi lộ ra nụ cười hàm ý sâu sa: “Vậy chúng ta gặp lại tại hôn lễ.” “Đừng nói nữa,anh đi nhanh.” Liễu Uyển Nhi căn bản không chú ý lời của hắn,dùng sức đẩy hắn,đóng lại cửa sổ,sau đó nhanh chóng chạy đi mở cửa.Người giúp việc nhìn trên người cô là đồ ngủ đơn giản,không khỏi kỳ quái,tiểu thư không phải nói thay quần áo sao? Tại sao một khoảng thời gian dài vẫn mặc đồ ngủ,kỳ quái thật kỳ quái,nhưng cô là tiểu thư,các cô cũng không dám hỏi nhiều. Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm mới nhớ tới Tô Lực Hằng vừa bị cô đẩy ra cửa sổ,len lén liếc về phía ngoài cửa sổ,hắn sẽ không sao chứ? Hai tay vịn lên cửa sổ Tô Lực Hằng thật vất vả tìm được điểm dừng chân,sau khi đứng vững lại tung người nhảy từ lầu hai Liễu Uyển Nhi xuống,nghĩ thầm nhóc con này thật tàn nhẫn,đẩy hắn xuống đây,chẳng lẽ không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện sao? Đợi xong việc sẽ dạy dỗ cô một trận ra trò. Trong phòng bị người giúp việc ba chân bốn cẳng bới tóc Liễu Uyển Nhi chợt nhớ hắn vừa rồi có nói gì với cô,hình như nói gặp lại ở đâu,thôi đi,không rãnh quản mọi việc,còn có rất nhiều chuyện chờ cô đây.