Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 188 : Tiêu tan hiềm khích lúc trước

Ngày đăng: 03:34 20/04/20


Rốt cục cửa phòng động,bọn người Lâm Cẩm Quyền từ bên trong đi ra ngoài,nhìn thấy Tô Lực Hằng đứng ở lối đi nhỏ trên mặt của ông có chút lúng túng,nhưng ngay sau đó nhìn sang nơi khác,thản nhiên nói: “Tiểu Tiểu giao cho cậu,ngàn vạn phải chăm sóc tốt cho con bé.” “Ừm.” Giọng nói như có như không,ánh mắt Tô Lực Hằng giống như trước nhìn sang hướng khác.Vu Thiểu Đình vẫn im lặng bỗng nhiên di chuyển bước chân,đi tới bên cạnh Tô Lực Hằng,nhìn hắn nói: “Đại ca,em có chuyện cần nói.” Tô Lực Hằng không hiểu được hắn muốn nói chuyện gì? Truyện năm năm trước giữa bọn họ không có gì tốt để nói,nhưng hắn vẫn gật đầu: “Chúng ta đến thư phòng.” “Ông ngoại,các người ra ngoài chờ cháu chút.” Nói với Lâm Cẩm Quyền bên cạnh,sau đó Vu Thiểu Đình cùng Tô Lực Hằng đi vào thư phòng.Đây là lần đầu tiên sau năm năm Vu Thiểu Đình đi thư phòng này,trước đó hắn và Tô Lực Hằng,Khinh Vân, còn có Tử Quyên,bọn họ thường ở đây bàn chuyện Lưu Xuyên Đường,công ty Tô gia,mà lần nữa đi vào nơi này cảnh còn người mất,hắn đã trở thành một khách xa lạ. Thu hồi suy nghĩ ánh mắt nhìn sang Tô Lực Hằng,có một số việc hắn nên thẳng thắng nói rõ với đại ca: “Đại ca,thật ra năm năm trước em và Tiểu Tiểu rời đi không phải bỏ trốn.” Tô Lực Hằng cảm xúc bình tĩnh trong nháy mắt nổi lên gợn sóng,lời hắn là có ý gì? Vu Thiểu Đình tiếp tục nói: “Vừa bắt đầu chúng tôi rời đi là vì nghe được anh nói chuyện với ông ngoại,lời anh nói rất tổn thương Tiểu Tiểu.” Lời hắn nói khiến Tô Lực Hằng nhớ lại chuyện cũ năm năm trước,thì ra nguyên nhân khiến hắn năm năm khổ sở là miệng lưỡi sắc bén của mình,mặt thoáng cái có chút hồng. “Chúng em vốn muốn trở về,sau lại gặp người truy đuổi giết.”Tô Lực Hằng trái tim chậm nửa nhịp,lập tức nói: “Là Tiểu Do phái đi sao? !” Vu Thiểu Đình gật đầu: “Bọn họ giả mạo đàn em Lưu Xuyên Đường truy sát chúng em,lúc ấy vừa lúc em không có ở đấy nên không xác định,Tiểu Tiểu thoát được một kiếp tin bọn người đó do anh phái đến,mà dưới tình huống thế em chỉ có thể tin đó là sự thật mang theo Tiểu Tiểu rời đi,cuối cùng bởi vì vết thương Tiểu Tiểu quá nặng,chúng em không thể làm gì khác hơn đi xin ông ngoại.” Nghe xong Vu Thiểu Đình trần thuật Tô Lực Hằng thật lâu không nói,qua một lát mới nói: “Cám ơn cậu,Thiểu Đình.” Câu cám ơn này xuất phát tận đáy lòng,câu cám ơn này đã muộn năm năm,hiện tại Tô Lực Hằng mới biết được nếu như không phải có Vu Thiểu Đình, có lẽ hắn sẽ không thể nào gặp lại Tiểu Tiểu. “Thật ra em đã sớm biết sự thật nhưng trong lòng em có ý dấu Tiểu Tiểu,cho nên không cần nói cám ơn em,đó chỉ làm em thêm xấu hổ.”Dứt lời hai người nhìn nhau cười,giờ khắc tình nghĩa anh em trôi đi lại quay trở về. Vừa nói chuyện một lát,Vu Thiểu Đình mới nhớ Lâm Cẩm Quyền và Lưu Thanh Sơn chờ hắn,vội tạm biệt Tô Lực Hằng,một bước ra khỏi nhà họ Tô,hắn bỗng nhiên cảm giác mình có chuyện quên nói với Tô Lực Hằng,rốt cuộc là chuyện gì Nghĩ tới nghĩ lui lại không nhớ nỗi,thôi,chờ hắn nhớ sẽ nói với đại ca.