Thúc Thúc Yêu Nghiệt

Chương 54 : Quy định quản lý

Ngày đăng: 03:32 20/04/20


Gõ cửa phòng Tô Lực Hằng lại phát hiện cửa không có khóa. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào,chỉ thấy hắn đang nằm trên giường giả vờ ngủ say,dưới ánh đèn nhu hòa chiếu rõ ra góc cạnh trên gương mặt tuấn tú mặc dù không bá đạo ngang tàn như ban ngày nhưng vẫn không mất khí phách,làm Liễu Uyển Nhi nhìn lòng hoảng loạn Bỗng nhiên cặp con ngươi sắc bén mở ra,bắt lấy dáng người nhỏ nhắn của Liễu Uyển Nhi,khiến cô không biết né tránh chỗ nào. “Đóng cửa lại.” Giọng lạnh lùng không mang theo một chút cảm tình. Nghe theo đóng cửa lại,lại nghe hắn nói: “Đến bên này.” Có chút không tình nguyện đi chuyển bước chân,trong lòng sợ cử động kế tiếp của hắn. Nhìn dáng vẻ muốn chết của cô, Tô Lực Hằng bỗng chốc mất hết kiên nhẫn. Vươn ra cánh tay kéo cô vào trong lòng mình. Một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống,trong nháy mắt nuốt lấy tất cả tiếng của Liễu Uyển Nhi. Ừ ~ mùi vị của cô thật đúng là chết tiệt quá tốt,Tô Lực Hằng không thể phủ nhận hắn khát vọng cô suốt một ngày. Thời điểm Liễu Uyển Nhi sắp hít thở không thông,miệng rốt cục được tự do,từng ngụm từng ngụm hút không khí vào,hắn ghét cô vậy sao,chiếm trinh tiết thì thôi,giờ còn muốn lấy mạng cô. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô,Tô Lực Hằng nhíu lông mày thật chặt: “Chết tiệt,lúc hôn em không biết thở sao.” Thấy cô khôi phục bình thường lo lắng trong lòng Tô Lực Hằng rốt cục giảm bớt,nhớ tới cô ba lần bốn lượt trốn tránh mình, hắn cảm thấy cần phải quản lý nghiêm túc cô để tránh xảy ra chuyện này lần nữa. “Nhìn vào mắt ta.” Liễu Uyển Nhi sợ hãi ngẩng đầu,thật đáng sợ,ánh mắt của hắn giống như muốn ăn thịt người. “Đầu tiên,sau này không cho cho phép trốn ta,có nghe không? Nếu không bị ta bắt được sẽ lột da em.” Tô Lực Hằng nói tàn bạo,thật ra hắn làm sao nỡ đánh cô. Liễu Uyển Nhi gật đầu thật mạnh,cô chấp nhận,dù sao đến cuối cùng cũng bị bắt được. “Thứ hai,sau này không thể động một chút là rơi nước mắt.” Dáng vẻ lúc nào cũng ngấn nước đáng thương,cô muốn dụ tên nào nữa? Nước mắt không phải cô có thể không chế,ai bảo hắn luôn ức hiếp cô,nhưng sợ quyền uy của hắn Liễu Uyển Nhi cũng chỉ có thể gật đầu. Tô Lực Hằng rất hài lòng cô nghe lời,lại nói: “Thứ ba,sau này không thể ở chung với tên đàn ông khác cùng một chỗ,càng không thể cho người đàn ông khác đụng em,tay cũng không được!” Điểm này thật khó,thầy dạy học,thầy thể dục cũng là nam,với lại thầy sửa đúng động tác của cô cũng phải đụng vào,không thể vì vậy mà bỏ học. “Cháu,cháu làm không được.” Câu trả lời rụt rè nhỏ như muỗi kêu. “Cái gì?Em nói lại xem!” Đỉnh đầu vang lên tiếng rống giận như sấm,nước mắt Liễu Uyển Nhi thoáng cái dồn đến khóe mắt. Tô Lực Hằng phát hỏa: “Muốn lấy nước mắt để tranh thủ đồng tình phải không?Thu hồi cho ta!” Tiếng nức nở vừa tới khóe miệng bị cứng rắng nuốt trở lại bụng,nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt,mắt thấy sắp rơi xuống. “Hít sâu,dùng sức hít sâu,đem nước mắt rút về cho ta!” Tô Lực Hằng ra lệnh . Nhận lấy chỉ thị của hắn,Liễu Uyển Nhi liều mạng hít sâu,cuối cùng đem nước mắt một lần nữa nhét vào trong đôi mắt. Tô Lực Hằng hài lòng gật gật đầu: “Thấy em ngoan ngoan như vậy,điều thứ ba anh sẽ sửa đổi một chút,sau này không thể thân mật cùng đàn ông khác,em đã là người của anh,sau này chỉ có mình anh… biết không.” Liễu Uyển Nhi gật đầu,cô dĩ nhiên sẽ không để cho người đàn ông khác đụng mình,cô không quên lời mẫu thân đã dạy mình, nhưng . . . . . . “Nhưng chú là chú,chúng ta như vậy không được .” Dù có sợ hãi cô cũng phải nói. Đồ ngốc này,nếu như em là cháu ruột của hắn,hắn làm sao có thể đụng cô,bất quá bây giờ hắn chưa muốn nói cho cô biết. “Anh nói có thể là có thể,nếu đã biết anh là chú của em thì em phải nghe lời anh.” Hắn không khỏi quá bá đạo đi,cưỡng từ đoạt lý,nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của hắn cô căn bản không có dũng khí phản kháng. “Tốt lắm,hiện tại lặp lại ba quy định của anh.” Tô Lực Hằng ra lệnh. “Thứ nhất,không thể trốn;thứ hai, không thể khóc;thứ ba,không thể thân mật cùng đàn ông khác.” Liễu Uyển Nhi từng chút từng chút nói lại quy định của hắn. “Rất tốt,phải nhớ kỹ cho anh.” Tô Lực Hằng tương đối hài lòng,sau khi tuyên bố hoàn quy định quản lý,nên bắt đầu làm việc chính,khóe miệng của hắn lộ ra tia tà ác”Kế tiếp,để anh ăn em.” Đang muốn nhào tới,người trong ngực bỗng nhiên từ nhảy lên,muốn chạy trốn. Tô Lực Hằng đưa tay liền kéo được cô. Liễu Uyển Nhi sợ hãi vô cùng,cô biết chú hận cô muốn mạng của cô,ôm đầu của mình lên tiếng cầu khẩn: “Chú buông tha cháu đi,chú nói gì cháu cũng nghe theo,thịt của cháu ăn không ngon đâu,chú đừng có ăn cháu.” Tô Lực Hằng im lặng ngẩn đầu hỏi ông trời,khó trách thành tích của cô kém như thế,một chút năng lực hiểu biết cũng không có. Cái gì cũng không nói,ôm lấy cô trực tiếp đè lên trên giường. Ừ nha nha,cảm giác như bị thiêu đốt,Liễu Uyển Nhi mơ hồ có chút hiểu,lần này ăn không phải là ăn kia. . . . . . Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng Liễu Uyển Nhi,gian phòng trống trơn chứng thực suy đoán trong lòng Tử Quyên, chuyện đáng sợ rốt cục đã xảy ra,cô nên làm sao bây giờ?