Thúc Thúc Yêu Nghiệt
Chương 65 : Vu Thiểu Đình tỉnh lại
Ngày đăng: 03:33 20/04/20
Nhìn bọn họ đó rời khỏi,Liễu Uyển Nhi lòng dạ hiền lành đột nhiên khẩn trương,đừng bỏ đi,đừng bỏ lại một mình cô,còn người đàn ông bên cạnh thì đang siết chặt eo cô để cô chạy không thoát. “Tại sao không muốn dùng điều kiện kết hôn để quen với anh?” Tô Lực Hằng cố gắng khống chế lửa giận của mình. “Thật,thật phải nói?” Liễu Uyển Nhi sợ hãi nhìn hắn. “Nói!” Tiếng hét của hắn khiến Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn,nhắm mắt lại đem tất cả bất mãn trong lòng phun ra: “Anh thật hung dữ,mỗi lần đều uy hiếp tôi,khi dễ tôi,tôi ghét anh!” Nhóc con này ghét hắn,lại dám ghét hắn! Tô Lực Hằng cảm giác đầu đau đến choáng váng,không được,hắn sắp thở không được. Không,có lẽ nhóc con này chẳng qua ngượng ngùng không dám nói thích hắn,không phải chó người nói trong miệng phụ nữ nói ghét là thích sao. “Tiểu Tiểu,anh cho em thêm một lần cơ hội,em rốt cuộc có chịu điều kiện kết hôn để được quen anh không hả ?” Chỉ cần cô nói đồng ý, hắn có thể suy nghĩ cưới cô. Cô trầm mặc khiến Tô Lực Hằng khẩn trương,chắm chú nhìn vào cô,lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sợ nghe phụ nữ nói cự tuyệt. Liếc hắn một cái,Liễu Uyển Nhi vội vàng nhắm mắt lại,coi thường cái chết lắc đầu,cô thật sợ hắn lắm. ‘ Lộp bộp,lộp bộp’ thanh âm tranh cãi vô ích,hắn sẽ không cắn chết mình chứ,cả người Liễu Uyển Nhi run rẩy. Đang lúc này, ‘ lốp bốp,lốp bốp’ một trận dồn dập tiếng bước chân,ngay sau đó truyền đến tiếng thét vui mừng của Khinh Vân: “Thiểu Đình tỉnh rồi! Thiểu Đình tỉnh rồi!” Ánh mắt nhanh chóng mở ra,một loại cảm xúc mừng như điên nảy lên trong lòng Liễu Uyển Nhi,muốn xông lên lầu nhìn hắn,không ngờ bàn tay bên hông siết càng chặt. “Chú,cháu muốn lên lầu xem anh Thiểu Đình.” Liễu Uyển Nhi sốt ruột,trong giọng nói tràn đầy hi vọng. “Em muốn gặp hắn vậy sao?” Vẻ mặt cô đã nói rõ tất cả,chẳng qua hắn không muốn thừa nhận thôi. Gật đầu,cô không quan tâm hắn đang nổi lửa,chỉ muốn là người đầu tiên nhìn thấy Vu Thiểu Đình. “Đại ca, Tiểu Tiểu,Thiểu Đình tỉnh rồi!” Thấy không rõ trạng huống Khinh Vân hưng phấn thét về phía bọn họ. “Nghe được!” Gầm lên giận dữ,rốt cục có thể làm Khinh Vân ngậm miệng lại. Co lại cổ,đại ca thật càng ngày càng hỉ nộ vô thường. “Đi thôi,chúng ta cùng lên lầu xem hắn một chút.” Kéo chặt tay Liễu Uyển Nhi, Tô Lực Hằng mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước. “Tiểu Tiểu.” Cô bé xuất hiện để cho người đang ông suy yếu trên giường trên mặt vội hiện sắc thái,cố gắng chống bên cạnh muốn ngồi dậy, lại bị Đao Nhân bên cạnh ngăn lại. “Anh Thiểu Đình!” Liễu Uyển Nhi mong muốn chạy nhanh qua,người đàn ông bên cạnh vừa vặn kiềm chế hành động của cô. “Thiểu Đình,cậu tỉnh là tốt rồi.” Tô Lực Hằng nhìn sang Thiểu Đình mỉm cười gật đầu, “Không cần vội vả xuống giường,hãy nghỉ ngơi tốt mấy ngày.” Lúc này Vu Thiểu Đình mới phát hiện bàn tay Liễu Uyển Nhi bị kiềm chặt,trong lòng nhất thời có chút nghi ngờ chẳng lẽ mấy ngày hắn không có ở đây đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng ngại ở đây có nhiều người,hắn không tiện hỏi thẳng, đổi đề tài nói: “Đại ca,cảm ơn khoảng thời gian em bị thương các người đã chăm sóc.” “Đều là anh em cám ơn cái gì.” Liếc mắt nhìn cô bé rục rịch bên cạnh,lại nói, “Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi,chúng ta đi trước.” Dứt lời liền kéo Liễu Uyển Nhi muốn rời đi. “Chú,cháu. . . . . .” Cô muốn ở lại thăm anh Thiểu Đình,nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị hắn đoạt đi. “Tiểu Tiểu,em lại quên phải gọi tên anh sao.” Tô Lực Hằng khuôn mặt hiền hòa. Hắn cố ý ! Liễu Uyển Nhi khẩn trương liếc người đàn ông nằm trên giường,sợ hắn cảm thấy được chuyện gì. Hắn đúng cố ý đấy ! Tô Lực Hằng ở trong lòng hung dữ nói,hắn cũng muốn xem thử Vu Thiểu Đình làm sao đáp lại cô. “Gọi anh là Hằng.” Tô Lực Hằng biểu diễn màn thân mật, “Em gọi là anh có chuyện gì cần nói?” “Không có, không có chuyện gì.” Liễu Uyển Nhi hiện tại chỉ muốn lập tức rời đi. “Tốt,vậy chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi.” Vừa nói vừa ôm vòng eo Liễu Uyển Nhi,vô cùng ân ái rời đi,mà lúc này Liễu Uyển Nhi thì đã sớm đổ mồ hôi lạnh dầm dề. “Khinh Vân,nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?” Sau khi bọn họ rời đi,Vu Thiểu Đình rốt cục hỏi nghi vấn trong lòng,mặt của hắn nhìn qua càng thêm tái mét. “Việc này. . . . . .” Bảo hắn nên nói thế nào,đại ca thật tàn ác,may mình không phải tình địch của anh ấy.