Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 101 : Người cuối cùng cũng gật đầu
Ngày đăng: 20:26 19/04/20
Editor: Baotri1998
Trên đường trở về, Bạch Lạc Nhân hướng tới Cố Hải hỏi:“Cha cậu biết chuyện kết hôn rồi sao?”
“Tôi nói với ông ấy.” Cố Hải sắc mặt lập tức trầm xuống,“Ông ấy thích đi thì đi, không thích thì không đi, dù sao chính miệng ông ấy hứa sẽ không quản chuyện của tôi. tôi đối với ông ấy cũng không ôm chút hy vọng nào, chỉ cần đến ngày hôn lễ, đừng tới phá rối chúng ta là được.”
Bạch Lạc Nhân trầm mặc lúc lâu, thản nhiên nói:“Vậy, trước khi cậu kết hôn cũng phải về thăm nhà một chút chứ? Cậu ngay cả lời chào cũng không có, ông ta lại cảm giác cậu không đem người cha này để vào mắt.”
“Tôi vốn không hề để mắt đến ông ta.” Cố Hải nhéo mặt cậu.
Bạch Lạc Nhân ánh mắt u ám,thấy không rõ trong con ngươi có cảm xúc gì .
Bầu không khí yên lặng chỉ sau chốc lát, Cố Hải còn nói một câu,“Trước kia tôi còn đem ông ta để vào mắt, kết quả bây giờ là thất vọng đau lòng. Tôi sẽ nhớ kỹ, sau này không bao giờ nôn nóng đến xin giúp đỡ trước vẽ lạnh lụng của ông ta.”
“Kỳ thật tôi cảm thấy ông ta chỉ là không quen biểu đạt mà thôi.”
“Cậu đừng nói giúp ông ấy.” Cố Hải khẩu khí thẳng thừng ,“Nhiều năm như vậy, cậu không còn ghi nhớ sao? Cậu đối với ông ấy như thế nào? Ông ấy đối với cậu ra sao? Dù cho cậu không đi bộ đội, làm con nuôi ông ấy, ông ấy cũng phải bày tỏ thái độ một chút? Nhưng cậu nhìn lòng dạ của ông ấy xem, giống như toàn bộ người trong thiên hạ đều thiếu nợ ổng.”
Càng nói càng tức, Cố Hải hung hăng đấm mạnh trên tay lái.
Dù rằng Bạch Lạc Nhân không muốn mở miệng, nhưng buộc phải nói với cậu một câu.
“Cậu hy vọng lúc mình kết hôn, sẽ không có người nào trong nhà Cố gia lộ mặt sao?”
Cố Hải trầm mặc .
“Nếu cậu muốn kết quả như vậy, thì 9 năm trước chúng ta đã có thể kết hôn rồi, còn quan tâm ông ấy hay người khác đồng ý ,còn mong ông ấy và người khác có chúc phúc hay không, chỉ cần chúng ta tự ngu tự nhạc* là được . Cậu cảm thấy như vậy có ý nghĩa sao? Nếu điều đó có thể cho cậu hài lòng, chúng ta hà tất gì phải kết hôn? Bình thường chung sống như vậy không phải cũng rất tốt sao?”
(*Lúc trước có dịch từ này Tự ngu tự nhạc : tự mình làm chủ không để tâm người khác...)
“Cậu nói rất có lý.” Cố Hải không thể không thừa nhận ước muốn ban đầu của mình là mong mọi người tán thành,“ Mà vẫn có người không chấp nhận, chúng ta có thể làm gì hắn? Chẳng lẽ chúng ta vẫn phải cùng hắn hao tâm tốn sức sao?”
(thì kệ nó hai anh ở nhau được r :d)
Bạch Lạc Nhân hai mắt rủ xuống, rút ra một điếu thuốc.
Cố Hải cảm xúc dần dần tỉnh táo, cậu quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân liếc một cái, đột nhiên có chút đau lòng.
“Cậu có khó chịu không?” Tay sờ gò má Bạch Lạc Nhân .
Bạch Lạc Nhân lập tức hai đầu gối quỳ xuống, ánh mắt bộc trực thành khẩn.
Cố Uy Đình đường nét trên mặt lập tức dịu lại, ông đặt tay ở trên cổ Bạch Lạc Nhân, dùng sức nắm chặt.
“Nếu sống không được hạnh phúc, quay đầu lại ta liền cắt bỏ hai người các cậu.”
,
Bạch Lạc Nhân gật đầu lia lịa, giọt nước mắt cứ như vậy không kịp kìm nèn mà chợt rơi xuống .
Bạch Lạc Nhân đi rồi, Khương Viên đấm vào Cố Uy Đình .
“ Con trai người ta kết hôn toàn là cha mẹ bỏ tiền tặng sính lễ, ông thì ngược lại, chủ động mở miệng bảo thằng bé phải tặng quà , ông mở miệng ra cái gì cũng hay !”
Cố Uy Đình cố chấp tranh luận,“Tôi đã đem con trai đưa cho nó , còn muốn thế nào nữa?”
Khương Viên hừ một tiếng,“Ông tưởng chỉ lão già như ông cảm thấy ăn nhiều thua thiệt à, ông đem con trai ông tặng cho con trai tôi, tôi thì không đem con tôi tặng cho con trai ông sao?”
Cố Uy Đình híp mắt con ngươi đánh giá Khương Viên, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm mùi khí tức nguy hiểm.
“Có phải gần đầy không chinh phục bà? Thì da bà lại ngứa ngáy rồi phải không ?”
Khương Viên dáng vẽ tươi cười bộ dạng thướt tha mê người,“Lão nương tôi toàn thân đều ngứa, có bản lĩnh thì ông chinh phục tôi đi! Tôi nói với ông, tôi còn sợ ông không thể chinh phục tôi đâu!”
Gân xanh trên cánh tay Cố Uy Đình nỗi lên, răng nanh trong miện lộ ra ngoài, một bộ mạnh mẽ uy phong toát ra .
“Tôi không chinh phục được bà?”
Tay còn chưa bổ nhào đến thân thể Khương Viên, chợt nghe tiếng chuông cửa bên ngoài .
Vừa mở cửa, một tên binh lính trẻ tuổi đứng ở ngoài.
“Thủ trưởng, là Bạch thủ trưởng nhờ tôi đem quá biếu 20kg thận dê cho ngài ! Anh ấy chúc ngài thanh xuân vĩnh bảo, hùng phong vĩnh chấn *!”
Cố Uy Đình,“......”
(* ý muốn nói là sức trẻ lâu dài, sinh lực vững mạnh)