Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 106 : Nắm tay nhau một đời

Ngày đăng: 20:26 19/04/20


Thượng Ẩn - Phần Cuối



Nguồn fb Cố Hải



Buổi tối đúng 7h, Khách khứa bắt đầu dần dần vào bàn. Nơi tổ chức tiệc cưới cũng phải rộng đến 2000 mét vuông, có khả năng chứa được hơn ngàn người. Ngoài đoàn phù dâu phù rể khổng lồ cùng với bạn bè ra còn có không ít những khách không mời tự đến, những người này hơn nửa là có công việc hợp tác với Cố hải, còn có 1 vài đại biểu ở lễ triển lãm đèn lần trước nhận được đèn quyên tặng, nhân dịp này cùng đến để biểu đạt cảm kích cùng với chúc phúc. Sân hôn lễ bố trí thật tinh mỹ, Sân khấu ngay tại trung tâm, tất cả khách khứa đều ngồi tại xung quanh sân khấu, tạo nên một không khí ấm áp và hạnh phúc.



Buổi chiều Dương mãnh đi ra bàn tiếp khách ngồi, cậu ngồi bên cạnh 2 nhân viên đều là nhân viên thống kê tiền mừng đám cưới. Theo khách khứa số lượng càng ngày càng tăng, lượng công việc càng ngày càng nhiều, Dương Mãnh phụ trách kiểm kê, người bên cạnh phụ trách ghi lại. Bởi vì tiền biếu ở mức khổng lồ nên phải dùng 1 loạt tủ sắt đựng. Tủ đầy, liền có 1 binh sĩ đem đi, lại thay 1 cái khác.



“Trương Tiểu Mai, 1688 nguyên”



“Tô Huy, 2888 nguyên”



“Trương Thành, 18888 nguyên”



Từ lúc Dương Mãnh bắt đầu kiểm kê đến giờ, từ trong tay cậu tiền nhiều vô số kể, ít nhất là 2000 nhiều hơn thì 10000. Ngay cả là 1 nhân viên bình thường, đến nơi này, không mất mấy nghìn khối liền không được. Dương mãnh đem tiền trong hòm đều lấy ra, nhìn ra mới thấy, cậu thẹn với 2 người đó quá, cho nên mới tự động nhận việc kiểm kê này coi như là làm công.



Diễm nhã tĩnh cùng đông triệt cùng nhau đến, Dương mãnh thấy đông triệt, cười trêu trọc 1 câu



“Hai chị em đến rồi à?”



« Nếu biết trước cậu là người kiểm kê thì tôi đổi thành tiền giấy rồi »



Dứt lời hướng Dương mãnh đưa qua 1 tấm séc « 131400 »



« Chị em, cậu thật hào phóng, cậu là người đưa tiền mừng cao nhất rồi đấy »



Đến lượt Diễm nhã tĩnh, cũng rút séc ra « 131401 »



Đông triệt liếc Diễm nhã tĩnh cảm giác không có gì để nói cả.



Rất nhanh, Vưu kỳ được bảo tiêu của mình hộ tống đi vào, Dương Mãnh đang vội vàng kiểm kê tiền mừng của người khác không phát hiện ra Vưu kỳ đang hướng đến cậu đi tới, thẳng đến khi có 1 thanh âm vang bên tai cậu « 521521 »



Dương mãnh không ngẩng đầu lên nói « Mẹ, đọc mật mã thẻ như vậy không sợ bị trộm à »



« Đây là tiền mừng đám cưới »



Nghe được con số kinh ngạc cùng với thanh âm quen thuộc, Dương mãnh ngẩng đầu lên, Gương mặt đẹp trai của Vưu kỳ xuất hiện trước mắt cậu



Mẹ nhà cậu… Dương mãnh trong lòng thầm oán, mừng nhiều như vậy, là cố ý làm tôi khó xử à ?
Bạch lạc Nhân cúi đầu nhìn bàn tay đầy vết sẹo của mình, tâm đột nhiên bị cảm xúc nào đó lấp đầy (Giải thích 1 chút : Vì sao cố hải thích tay, vì bàn tay ấy mãi tận rất lâu sau khi hai người gặp lại, Cố Hải mới biết được những vết sẹo đều là do Bạch lạc Nhân dùng tay không để cậy những tấm sắt thép đang đè nặng Cố Hải khi tai nạn, cứu Cố Hải ra khỏi nguy hiểm, móng tay bật hết ra nhưng không hề để ý, lúc đó chỉ biết rằng những tấm sắt kia đang làm Cố Hải đau, phải bỏ chúng ra, rồi một đường gào khóc, một đường đưa Cố Hải đi bệnh viện mặc dù chính mình cũng bị thương)



Bach ac Nhan - Cậu tiếp nhận micro từ Cố Hải cao giọng nói câu « Toàn bộ »



Tiếng vỗ tay tràn ngập toàn hội trường



« Bây giờ xi mời hai người nói ra tuyên thệ tình yêu của mình, mỗi người nói ra 1 câu muốn nói với đối phương nhất »



Trong đầu Cố Hải có hàng nghìn lời hàng vạn chữ muốn nói, lại không nghĩ ra một câu có thể đem tất cả tình cảm của mình biểu đạt.



Thật lâu sau, vẫn là Bạch lạc Nhân nói trước:



« Em yêu anh. »



Những lời này vừa nói ra miệng, toàn bộ hội trường đều bùng nổ.



Cố Hải đột nhiên xoay người lại, lưng hướng Bạch lạc Nhân, lấy tay che mặt…



Cố Dương nhắc nhở 1 câu « Đến lượt cậu.. »



Cố Hải không lên tiếng



Cố Dương ghé qua, nhìn thấy một giọt nước mắt theo khóe mắt Cố Hải trượt xuống.



Giờ khắc này, trong lòng Cố Dương không biết nói lên lời là tư vị gì.



Anh đạp cố hải 1 cước, giáo huấn « Xem cậu cái đồ thần kinh không tiền đồ này, nhanh lên, đều chờ cậu nói chuyện đấy »



Cố hải xoa xoa mặt 1 chút, xoay người, lộ ra nụ cười hiền lành:



« Anh yêu em »



« Hôn đi, hôn đi, hôn đi… »



Trong tiếng hoan hô, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, 10 ngón tay siết chặt. Từ nay về sau chúng ta nắm tay nhau 1 đời.



=======HẾT=======