Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 118 :

Ngày đăng: 20:26 19/04/20


Editor: phuongchuchoe



Đêm khuya thanh vắng, Bạch Lạc Nhân mặc quần nhỏ ngồi trước máy tính.



Trên màn hình hiện lên rõ ràng một gương mặt lưu manh.



"Hắc, còn mặc quần làm gì? Cởi ra đi!" Cô Hải trêu chọc.



Bạch Lạc Nhân vừa hút thuốc vừa dùng ánh mắt biếng nhác xem xét Cố Hải.



"Không cởi, cởi là không văn minh"



Cố Hải cười giảo hoạt* "Chỉ có mình em thì làm gì văn minh với không văn minh."



(* gian xảo =w=)



"Tại sao anh biết tôi chỉ có một mình?" Bạch Lạc Nhân ngồi ngay ngắn nhìn vào màn hình, nghiêm trang nói với Cố Hải " Anh vừa đi thì tôi đã đem tiểu tình nhân dẫn về nhà rồi, tối hôm qua còn qua đêm thượng nhau, vô cùng thoải mái!"



(* Vưu -Mãnh của tui trong sáng vậy, đến hai ông này mở miệng ra là toàn chịch =)))



"Thật không?" Cố Hải cười khan một tiếng, "Hai người chơi thế nào? Kể anh nghe một chút."



"Biến đi!" Bạch Lạc Nhân gẩy gẩy tàn thuốc "Em nói đùa đó, vậy mà anh cũng tin?"



"Sao anh lại không tin hả?" Mặt Cố Hải trầm xuống, tức giận nói với Bạch Lạc Nhân "Cậu giấu tình nhân ở đâu rồi hả?"



Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải cứng đầu muốn làm rõ, đắn đo một chút, hắn ta còn không có ở đây .



"Trong tủ kia, tôi giấu hắn trong tủ áo!"



Cố Hải càng nghe càng lệch lạc, chỉ một ngón tay to uy mãnh, "Mở tủ ra!"



Bạch Lạc Nhân cười khan, " Không mở, mở ra kích thích anh thì sao?"



"Tôi hôm nay đã rất" kích thích" rồi!"



(*kích động... =w=)



"....."
"Tôi lập tức thiến hắn!"



Vừa nói xong, Cố Hải bên kia gọi tới, Bạch Lạc Nhân phục hồi tinh thần, chọc giận vị này người bị sẽ là mình mất! Vì vậy thái độ đoan chính vội vàng giải thích với Cố Hải, nửa giải thích nửa nịnh nọt làm vành mắt Dương Mãnh tối đen.



"Giải thích?" Dương Mãnh ngáp.



Bạch Lạc Nhân gật đầu "Ừ, cuối cùng đại gia* này cũng hiểu."



(*ông lớn)



"Ngủ trước đây!"



Dương Mãnh vỗ chăn, mới nãy đang dần chìm trong mộng.



Bạch Lạc Nhân vừa định ra khỏi phòng ngủ, thì chuông cửa vang lên. Dương Mãnh đột nhiên từ trên giường bật dậy, níu lấy cánh tay Bạch Lạc Nhân.



"Chắc chắn là Vưu Kỳ, nếu là hắn thì nói tôi không có ở đây, tuyệt đối đừng để hắn bước vào!"



Bạch Lạc Nhân mặc quần áo đi mở cửa, cửa vừa được mở ra, quả nhiên là Vưu Kỳ.



"Nhân tử, Mãnh tử có ở chỗ cậu không?"



Bạch Lạc Nhân làm như không có chuyện gì hỏi," Chẳng phải cả ngày hắn đều bên cạnh cậu sao?"



"Cậu biết phải không?" Vưu Kỳ đủng đỉnh nói, "Trễ vậy rồi mà cậu vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, bên trong nhất định có người, cậu để tôi vào đi."



Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ "Là cậu ta không cho cậu vào, hay là chờ một hai ngày để tâm tình cậu ta tốt hơn cậu hãy đến?"



Đang nói, điện thoại di động lại vang lên, Bạch Lạc Nhân thấy phiền! Không phải giải thích rồi sao? Lại còn gọi nữa? Điện thoại vừa nhận, Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp nói chuyện, Vưu Kỳ đã mở miệng trước.



"Nhân tử, cậu để tôi vào đi, nể tình tôi là bạn đồng hương với cậu đi!"



"Ai là đồng hương với cậu?" Bạch Lạc Nhân quay điện thoại sang một bên nổi giận nói.



Vưu Kỳ nhân cơ hội, quay điện thoại lại nói lớn," Nếu cậu không để tôi vào, tôi sẽ đem toàn bộ những chuyện thời đó ra, lúc đó cậu ngủ không mặc quần áo, cậu....."



Bạch Lạc Nhân một cước đạp Vưu Kỳ vào trong.