Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 128 :

Ngày đăng: 20:26 19/04/20


edit: phuongchuchoe (



Dương Mãnh lăn qua lộn lại giằng co cả một đêm, cuối cùng cũng không được toại nguyện, không cam tâm ngủ say.



Chín giờ sáng, Vưu Kỳ đã thức dậy trước, quay đầu nhìn lại, Dương Mãnh dang chân dang tay ở bên cạnh, da dẻ mịn màng như đậu hủ, cứ như vậy mà hiện lên trước mắt hắn. Vưu Kỳ không kìm được mà đưa tay qua, đặt lên đùi Dương Mãnh mà chà xát, động tác rất nhẹ nhàng chỉ sợ đánh thức Dương Mãnh.



Qua nửa tiếng sau, Dương Mãnh tỉnh dậy.



Vưu Kỳ chống tay nhìn Dương Mãnh, trong đôi mắt mang theo cảm xúc khác thường.



Dương Mãnh đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng dần dần tỉnh táo, ánh mắt mang tính ám chỉ dừng lại trên mặt Vưu Kỳ, thấy hắn không có phản ứng gì, trong lòng thấy phiền, vươn người kiếm vận may.



Vưu Kỳ lại gần, cố ý hỏi,"Mãnh tử, cậu làm sao vậy?"



Dương Mãnh chậm chạp cảm thán một tiếng, "Thật ngốc..."



"Cậu nói ai ngốc?" Vưu Kỳ hỏi.



"Cậu còn hỏi sao? Cậu đó!"



Vưu Kỳ nhịn cười, "Tôi làm sao lại ngốc?"



"Thật hết thuốc chữa..." Dương Mãnh vô tình nói.



Vưu Kỳ tận lực trầm mặc hồi lâu không trả lời, quả nhiên, Dương Mãnh không nhịn được nữa, vươn người qua nhìn Vưu Kỳ.



"Cậu biết vì sao tôi lại đến đây ngủ không?"



Hỏi xong vấn đề này, Vưu Kỳ trông vẻ không biết, Dương Mãnh ngược lại không thoải mái, chỉ hận không thể đem da mình lột ra mà giấu dưới chăn.



Vưu Kỳ giả vờ hồ đồ lắc đầu



Dương Mãnh tức giận, "Cậu quá ngu!"
Dương Mãnh lười biếng mở mắt ra, nhìn lướt qua nữ chính, nhìn đến cảm thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu. Lúc trước cậu hay cùng Vưu Kỳ chạy đông chạy tây, nóng lòng nhất chính là nhìn thấy mỹ nữ, nhất định là gặp một lần không quên được. Mấy ngày nay lại không biết làm sao, nhìn thấy ai cũng đều giống hệt nhau.



"Chính là bạn gái scandal của Vưu Kỳ đó, này nhé, mới vừa tốt nghiệp đại học Bắc Ảnh* không lâu, cũng xem như là sư muội của Vưu Kỳ, nghe nói hai người lúc đi thư viện thì quen nhau, cậu không biết à?"



(*Đại học Bắc Kinh Điện ảnh)



"Thì ra là cô ấy..." Dương Mãnh liếc mắt, "Trong hình rất xinh đẹp, vậy mà ở ngoài trời ạ, vô cùng khó coi! Khó trách là không nhận ra được.."



"Nào nào nào... Hai người lại đây." Đạo diễn vẫy tay ra hiệu, "Như vậy cũng không được!"



Nữ diễn viên giậm chân không ngừng, dùng miệng hà hơi vào tay, tố khổ với đạo diễn, "Đạo diễn, lạnh quá, mặt đông cứng cả rồi."



Đạo diễn dương dương tự đắc nâng cằm, ra hiệu Vưu Kỳ làm ấm tay nữ diễn viên.



Vưu Kỳ nhận bao tay, tiến đến cầm tay nữ diễn viên mặc vào.



Trong lòng Dương Mãnh như bị kim châm, làm tổ ngủ quên lâu quá, có phải là của tôi hay không cũng phải trở thành của tôi. Hơn nữa Tiểu Mãnh tử cứ thế quyết định, cậu không nên vì vậy mà tự cân nhắc, cũng không thể để mặc vận mệnh sống chết ra sao nha!



"Nếu không được thì tìm diễn viên đóng thế đi!" Dương Mãnh đột nhiên nhảy vào giữa hai người.



Ánh mắt trầm tĩnh của Vưu Kỳ cũng dậy sóng, khi Dương Mãnh đi đến, hắn liền thấy tâm mình cũng ấm áp, trực tiếp đưa bao tay cho nữ diễn viên, bên này lấy tay hướng vào ống tay áo bông dày rộng kia, nắm lấy cổ tay của người kia.



"Cũng không có sẵn diễn viên đóng thế mà!" Vưu Kỳ cố ý nhìn xung quanh một chút.



Hừ! Trong lòng Dương Mãnh oán trách một câu, không phải đang ở trước mặt cậu sao?



Nữ diễn viên lên tiếng, "Phiền toái lắm, vẫn để em tự làm đi, em vừa mới tốt nghiệp, cơ hội này hiếm có lắm. Cho dù có khó khăn gì, em sẽ học cách khắc phục."



Trong lòng Dương Mãnh căng thẳng, mới trả lời, "Sư muội, nghe anh trai nói, cho dù Vưu Kỳ không đau lòng, thì anh đây đau lòng. Việc này vừa bẩn lại vừa mệt, vẫn để anh trai giúp em đi, có khó khăn gì cũng không sợ, anh trai giúp em khắc phục!"



Nói xong, dùng dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân túm Vưu Kỳ đi.