Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 20 : Người nhà họ Cố lo lắng
Ngày đăng: 20:24 19/04/20
Chớp mắt trời đã tối, Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn Cố Hải.
"Chúng ta phải làm sao? Ngồi đây đợi cứu viện hay trời sáng thì quay về?"
"Quay về?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Nếu mà nhìn khu vực đầm lầy này mà nói, chúng ta có thể đi ra ư? Lúc tôi qua đây còn có cậu ở đối diện kéo, bây giờ tôi cũng sang bên này rồi, lấy ai kéo chúng ta?"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, "Trước đấy bao nhiêu đầm lầy như vậy cậu đều vượt qua, còn thiếu chỗ này sao?"
"Lúc ấy lo lắng thì có động lực, hiện tại không còn động lực nữa, chỉ muốn nằm."
Cố Hải nói ra thì nhẹ nhàng, thật ra trong lòng lo thắt lại, cậu một mình mạo hiểm còn được, tuyệt đối không kéo cả Bạch Lạc Nhân. Thật không dễ mới lấy được sự bình an cho Bạch Lạc Nhân, lại chỉ vì một phút nóng vội, đường quay lại xảy ra chuyện gì, thật không đáng!
Bạch Lạc Nhân thở dài, hai cánh tay kê dưới đầu, nằm ngửa trên mặt đất. Một chân co lên, một chân duỗi ra, bộ quần áo phi hành trên người, mắc nạn đều đến nỗi như vậy.
"Cậu nhìn tôi làm cái gì?" Bạch Lạc Nhân hướng ánh mắt kiêu ngạo nhìn qua.
Hai mắt Cố Hải nhìn đến nỗi sắp xuyên qua cả quần áo Bạch Lạc Nhân rồi, còn ra dáng bộ giả vờ, "Ai nhìn cậu? Đúng là tự cho mình là bảo ngọc rồi. Cậu cũng không tự nhìn xem cậu bây giờ ra dạng gì, mấy ngày không rửa mặt rồi."
Bạch Lạc Nhân lim dim mắt, nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi mấy ngày không rửa mặt? Cậu nhìn lớp bùn bọc quanh người cậu xem, tôi bây giờ có xiên cho cậu một nhát dao cũng không xiên được vào thịt!"
Bùn trên người Cố Hải đều khô rồi, nên kẻ tâm địa xấu xa là cậu lấy tay phủi phủi vài cái, xung quanh bụi mù mịt, làm Bạch Lạc Nhân tránh xa một mét. Kết quả đợi Bạch Lạc Nhân quay lại, Cố Hải đang đổ nước lên tay.
"Tôi nói, cậu đừng có lãng phí nước như thế được không? Bây giờ có nước mà uống cũng khó khăn, cậu còn dùng để rửa tay!!"
Không ngờ, Cố Hải duỗi tay về phía mặt Bạch Lạc Nhân, dùng lực xoa xoa kỳ kỳ, lại đổ thêm chút nước nữa, lại hướng về mặt Bạch Lạc Nhân lau lau.
Bạch Lạc Nhân mới hiểu ra, Cố Hải không phải lấy nước này để rửa tay, mà là lấy nước giúp cậu rửa mặt. Nhất thời ngại quá hóa giận, lập tức quát: "Mặt của tôi bẩn đến thế sao?"
"Sờ không nhẵn bóng như hồi trước." Cố Hải thốt ra một câu.
Bạch Lạc Nhân lúc đầu ngẩn ra, sau đó đặt mông ngồi xuống gốc cây, từ trong túi sờ được một bao thuốc, chậm rãi châm thuốc.
"Cậu quen nhìn mấy cô gái da mỏng ruột non ở công ty, nước da thô ráp của tôi đương nhiên cậu nhìn không thuận mắt rồi."
Cố Hải cũng châm một điếu thuốc, một cánh tay bám lên cành cây, lim dim mắt quan sát Bạch Lạc Nhân.
"Nhân Tử, cậu ở quân đội đã bao nhiêu năm, chịu không ít cực khổ nhỉ?"
Lòng Bạch Lạc Nhân xao động, cuối cùng cũng biết quan tâm một chút tình hình của tôi bao năm rồi qua rồi ?!
"Hai năm trước mệt một chút, đợi hỗn loạn qua đi thì tốt nhiều rồi."
Thông thường, sự cố mất tích từ bảy ngày trở lên, khả năng sống sót chỉ có vài phần trăm.
Tai nạn tám năm trước, đủ khiến Cố Uy Đình sợ hãi rồi, vì vậy khi Bạch Lạc Nhân chính mồm nói cậu sẽ nhập ngũ, Cố Uy Đình liền thôi ép Cố Hải đi con đường ấy, chính là vì sợ một ngày nào đó sẽ gặp nguy hiểm. Vốn cho rằng để Cố Hải kinh doanh, là có thể an an ổn ổn sống một đời, kết quả hiện tại lại phải đối diện cái chết.
Nếu như 10 năm trước, 20 năm trước, Cố Uy Đình vẫn dám dõng dạc mà nói: Chẳng phải chỉ là một đứa con trai sao? Xem như nuôi vô ích rồi!
Nhưng hiện tại, ông chẳng còn sự quả quyết ấy nữa, tai nạn của Cố Hải khiến ông từ bỏ ý niệm có đứa con thứ hai trong đầu, hiện tại ông chỉ còn có một dòng huyết thống ấy thôi.
Cho dù xuống tay với cả thiên quân vạn mã, dòng huyết thống ấy đứt rồi, ông cũng không còn gì cả.
"Thủ trưởng, đã phát hiện ra xe Cố Hải."
Cố Uy Đình vội vàng hỏi: "Người đâu?"
"Người....... không có trong xe."
Cố Uy Đình biến sắc, tay chống vào lưng ghế nổi gân xanh, khi ngồi xuống cả chiếc ghế đều loạng choạng.
Tôn cảnh vệ đi đến khuyên nhủ: "Thủ trưởng, trước tiên đừng hoảng hốt, tố chất cơ thể Tiểu Hải tốt như vậy, chính là ở một vùng hoang sơ nào đó, cũng không xảy ra chuyện lớn. Huống chi những năm gần đây Tiểu Hải hành sự rất thận trọng, trước khi xuống xe đã chuẩn bị kĩ càng. Nói không chừng bây giờ đã tìm thấy Tiểu Bạch rồi, hai đứa đang quay về nhà rồi!"
"Chững chạc cái gì? Nếu nó chững chạc nó đã không lái xe vào chỗ nguy hiểm như vậy?"
Tôn cảnh vệ trong lòng giữ một câu, Ông vẫn còn không hiểu tâm bệnh của con trai mình sao..........
Không khí cho phòng rất gấp gáp, đột nhiên có người tiến vào báo:
"Thủ trưởng, cậu hai nhà ngài đến rồi."
Câu nói vừa xong, Cố Dương sải bước vào phòng, bỏ kính râm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trong phòng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Uy Đình sầm mặt không nói, Tôn cảnh vệ kéo Cố Dương sang một bên, nói rõ tình hình cho cậu ta.
Sắc mặt Cố Dương thay đổi, vỗ vỗ vai Tôn cảnh vệ.
"Tôi đi tìm."
Không bao lâu, bóng dáng Cố Dương liền biết mất.