Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 29 : Thảo dân biến thành Hoàng thượng
Ngày đăng: 20:24 19/04/20
Bạch Lạc Nhân trở về ký túc xá sớm hơn một ngày, Cố Hải cũng cùng hắn trở lại, hai lần trước tới đây so với lần này thật sự rất bất đồng. Lúc này Cố Hải bước vào khu ký túc xá, không cần nhìn sắc mặt của Bạch Lạc Nhân, đem cậu xách ra ngoài.
Không phải Cố Hải đùa giỡn gì, hắn thực sự thấy kí túc xá của Bạch Lạc Nhân không thể để mãi thế này được.
Cố Hải giống như lính hậu cần, từ trong ra ngoài thu dọn từng ngõ ngách. Bạch Lạc Nhân định phụ một tay, tiếc là vừa vào đã bị Cố Hải mắng một trận: "Cậu cứ đứng ngoài đó hưởng thụ cho mát mẻ đi! Không phiền tới cậu dính một hạt bụi nào vào người đâu!"
Bạch Lạc Nhân chỉ có thể đứng bên ngoài một cách ngớ ngẩn, nhìn Cố Hải đem những vật cậu xem là bảo bối từng món, từng món một ném ra ngoài.
"Này, để tôi nói, cái máy tạo ẩm đó là năm trước Tiểu Ngô mới mua cho tôi!"
Bạch Lạc Nhân lời còn chưa nói xong, Cố Hải bên này đã trầm mặc trực tiếp ném xuống đất.
"Gạt tàn cũng bỏ sao?" Bạch Lạc Nhân đau lòng, cúi xuống nhặt lên.
Cố Hải tựa ở cửa, khuôn mặt âm trầm nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Bỏ là bỏ."
Mẹ nó, đã mọc mốc lên rồi còn muốn giữ lại, tám năm nay thật không hiểu sao cậu có thể sống.
Bạch Lạc Nhân đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng có vài binh sĩ đi ngang qua, thấy Bạch Lạc Nhân liền cất tiếng chào hỏi. Cậu cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào. Cậu tốt xấu gì cũng là phó doanh trưởng, trong tay quản lý biết bao nhiêu binh sĩ, nay lại vì vấn đề vệ sinh mà bị một người ngoài quân đội mắng đến không thể cãi lại câu nào.
Đợi đến khi Cố Hải dọn dẹp gần xong, Bạch Lạc Nhân bước vào, vừa lúc nhìn thấy các thứ bị Cố Hải ném đi.
"Chăn cũng vứt luôn sao?" Bạch Lạc Nhân ngăn cản.
"Còn chờ gì mà chưa vứt đi?" Mặt Cố Hải bình tĩnh, "Cậu tự mình sờ đi, xem đã biến thành cái gì rồi? Cậu không sợ cái chăn này cậu không sợ có rận hả?"
Bạch Lạc Nhân chạm thử, đúng là thế thật, sao trước kia lại không nhận ra việc này.
"Không cần phải vứt chiếu đâu chứ?!"
Bạch Lạc Nhân phát hiện Cố Hải đem ván giường và chiếu toàn bộ vứt bỏ.
Cố Hải dừng tay, liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân: "Không chỉ là chiếu, cả giường tôi cũng đổi."
"Lưu Xung, cậu tới đây tìm tôi có chuyện gì?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung nhấp một ngụm nước, vui tươi hớn hở nói: "Mặc kệ đi, em muốn cùng thủ trưởng trò chuyện một chút!"
Trò chuyện một chút, trò chuyện một chút...
"Cậu không thấy tôi đang dọn dẹp phòng sao?"
Lưu Xung vội vàng đứng lên, "Thủ trưởng, em có thể giúp anh dọn dẹp một chút."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân đầy vẻ biết ơn nhìn Lưu Xung, "Không phiền tới cậu, cậu tốt nhất nên về lại phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Lưu Xung cười đến sảng khoái, "Vậy em đi đây, thủ trưởng, chờ em lành thương sẽ cùng anh bắn hạ máy bay địch."
Bạch Lạc Nhân suýt bị những lời này làm nghẹn chết.
Khuôn mặt Cố Hải hiện tại có thể trực tiếp in lên áp phích quảng cáo phim ma.
"Ý của cậu ấy là hai người bọn tôi có thể cùng nhau điều khiển máy bay trong cùng một trận diễn tập tác chiến trên không."
Lời Bạch Lạc Nhân vừa giải thích xong liền nghe từ cửa truyền tới một tiếng động lớn, sau đó là một tiếng rên rỉ. Suy nghĩ tới vết thương của Lưu Xung, Bạch Lạc Nhân liền chạy ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Lưu Xung từ dưới đất đứng lên, khuôn mặt khó nhọc nói với Bạch Lạc Nhân, "Nạng của em ... gãy rồi."
Cố Hải ở ký túc xá của Bạch Lạc Nhân bận rộn dọn dẹp một ngày, mãi đến chạng vạng, căn phòng rực rỡ hẳn lên. Mọi đồ vật bên trong đều được đổi mới, nhất là chiếc giường phủ chăn bông mềm mại này so với cái giường cũ chăn nát kia quả đúng là một trời một vực. Bàn viết cũng đổi, trên bàn đặt miếng đệm giữ ấm cho tay, trong ngăn bàn đựng máy sấy tóc. Bên cạnh là bàn trà đã được dọn sạch sẽ, trên cũng đầy hoa quả cùng với hạt dẻ đã tách vỏ.
Bạch Lạc Nhân giống như từ dân thường phút chốc biến thành đương kim hoàng thượng.
Trước khi đi, Cố Hải dặn dò Bạch Lạc Nhân một tiếng: "Nhớ kỹ lời tôi nói, sau này đừng có tùy tiện cho người khác vào phòng, mấy thứ đồ ăn gớm ghiếc kia cũng không được mua nữa, gội đầu xong phải thổi khô, tôi sẽ định kỳ đến kiểm tra, phát hiện ra một lần sẽ trừng phạt cậu một lần."
"Tôi biết rồi, biết rồi mà."
Bạch Lạc Nhân một bên không kiên nhẫn đáp lại, một bên đẩy Cố Hải ra ngoài cửa.